TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1914: Thần linh (1)

Võ sư Ngân Nguyệt lao tới các nơi truyền thụ công pháp.

Mà Lý Hạo, cũng bắt đầu hành trình mới.

Mở di tích.

Sở Nghiên cứu Lữ Chấn.

Vân gia luôn hi vọng Lý Hạo có thể mở ra, nhưng Lý Hạo trước đó không quá yên tâm với phương pháp phục sinh tinh thần của Sở nghiên cứu, cũng không mấy hài lòng, cho nên mới mãi kéo dài thời gian.

Phương pháp phục sinh tinh thần lực, ví như Vương Vũ Minh của Vương gia, là người có xu thế tinh thần hỗn tạp của người cổ kim, thậm chí còn có dấu hiệu bị đoạt xá.

Tình huống như vậy, là cái mà Lý Hạo không muốn nhìn thấy nhất.

Mặc dù Trương An nói, người Tân Võ xem thường nhục thân của nhân tộc thời đại bây giờ, trước đó Lý Hạo cũng không mấy yên tâm.

Nhưng đến hôm nay, Lý Hạo vẫn quyết định mở ra.

Màn trời không đủ dùng, mặc dù Thiên Tinh thành hiện giờ cũng đang chế tạo, nhưng tốc độ chế tạo rất chậm, muốn rải khắp Trung bộ cũng rất khó, mà chất lượng bình thường, chất lượng hình ảnh cũng vậy, nghe nói, màn trời của cổ nhân thậm chí có thể phản chiếu cả một nốt tàn nhang nhỏ nhất trên mặt ngươi, mà bây giờ cái phỏng chế lại không làm được.

Chênh lệch về mặt kĩ thuật, khiến người ta khó mà giải quyết cửa ải khó khăn này.

Màn trời chỉ là một, cái thứ hai chính là khí huyết đan của thời đại Tân Võ, đây cũng là một trong những chỗ khó, trong thời đại mới, đan dược không thịnh hành, chỉ là một số đan được hỗn hợp năng lượng thuần túy, mà phân chia cụ thể cũng rất mơ hồ.

Những thứ này, Lý Hạo đều cần nhận được sự ủng hộ.

Sở Nghiên cứu Lữ Chấn, chính là một địa phương cực kỳ quan trọng.

Bên ngoài Thiên Tinh thành.

Bên cạnh một ngọn núi nhỏ.

Giờ phút này, Lý Hạo, Vân Vũ Minh, Vân Dao, Vân Vũ Kỳ, ba người Vân gia đều đến đó, còn lại chính là Viên Thạc, là một chuyên gia khảo cổ, lão cũng đi theo.

Ngoại trừ bọn họ, Lý Hạo còn đưa đến một người, Vương Thự trưởng.

Vương Thự trưởng chuẩn bị chuyển đổi nhục thân, nhưng giai đoạn trước mắt còn đang trù bị, tạm thời chưa thể thành công, đạo mạch không dễ làm, trừ phi là đoạt xá, nhưng lão không đồng ý, cho nên, lần này đến Sở Nghiên cứu Lữ Chấn phải tìm cơ hội.

Đương nhiên, Vương Thự trưởng đến, cũng là vì để đề phòng rủi ro.

Mặc dù Vân gia nói bên trong không có cường giả, chỉ là một Sở nghiên cứu đơn thuần, nhưng Lý Hạo tới, mọi người vẫn hi vọng có được bảo vệ an toàn.

Có vị Bất Hủ như Vương Thự trưởng ở đây, tối thiểu trước mắt mà nói, chiến lực vẫn vượt qua Lý Hạo.

Lý Hạo muốn thực sự có được chiến lực của Vương Thự trưởng, xác suất lớn cần tới Nhật Nguyệt cửu trọng, mở trên 30 đầu đạo mạch mới được, đây là hiện tại, nếu đặt ở quá khứ, bản nguyên của đối phương vẫn còn, mở ra 36 đầu cũng chưa chắc có thể địch nổi đối phương.

Vào lúc này, cái tên thiếu niên choai choai Vũ Minh kia, ánh mắt dường như có chút phức tạp.

Vân Dao vẫn bĩnh tỉnh như trước.

Từ khi tự tay giết Thất công chúa, những ngày qua, nàng đều rất an tĩnh chấp hành nhiệm vụ của quân Liệp Ma, hoặc là tu luyện, bây giờ cũng đã bước vào cấp độ Tam Dương, cách bọn người Lý Hạo rất xa, bị bỏ lại một đoạn.

Nhưng Vân Dao vẫn luôn không quan tâm hơn thua, nước chảy bèo trôi.

Lý Hạo thực ra rất thưởng thức loại phong cách này.

Dù sao, có đôi khi, không phải ai cũng có thể trở thành cường giả đỉnh cấp, tâm tính phải tốt, hắn cũng không thể chiếu cố đến tất cả mọi người, nếu không thể theo kịp về mặt võ đạo vậy thì cũng cứ điềm đạm mà sống thôi.

Nhưng người làm được như vậy thì rất ít, tâm tính rất dễ xuất hiện mất cân bằng.

Lúc này, cần phải tự mình điều chính.

Lúc này, Vũ Kỳ vẫn dáng vẻ cũ, líu ríu nói: “Vũ Minh, là nơi đây sao? Sao ngươi biết được chỗ này, đừng đưa Lý Đô đốc đi sai đường…”

Vũ Minh nhìn vị tỷ tỷ này của mình, từ khi biết thù của Vân gia đã được báo, tỷ tỷ vui vẻ hơn hẳn.

Nhưng Vũ Minh cũng có chuyện không dám nói, ví như… chính y cũng không biết, mình rốt cục là Vũ Minh hay là người kia của thời đại Tân Võ kia.

Nhưng tỷ tỷ đối với nó rất tốt, 5 năm trước, Vũ Kỳ tuổi cũng không lớn lắm đã dẫn theo y mưu sinh trong Thiên Tinh thành, cho dù vô cùng nghèo khó, dựa vào đủ loại thủ đoạn, vẫn có thể cho Vũ Minh ăn no mặc ấm, có đôi khi sẽ có chút tiền dư để y mua sách, để y đi tiếp tế những người khác.

Lúc sống trong khu dân cư nghèo kia, những đứa bé trong đại viện kia, thực ra đều là Vũ Minh nhặt về, nhưng đều do Vũ Kỳ nuôi.

Mặc dù những đứa bé kia, bản thân cũng sẽ ra ngoài tìm được đường sống, nhưng 5 năm qua, Vũ Minh cảm thấy, tỷ tỷ cưng chiều mình nhất, mình cũng không dám nói bản thân có chút ký ức của cổ nhân.

Nghe thấy lời của tỷ tỷ, Vũ Minh mỉm cười, nói: “Tỷ, chính là nơi đây, tuyệt đối không sai đâu!”