TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1198: Tiềm tu (cầu Đề cử Ngọc Phiếu)

Bên bờ Đông Hải.

Một tòa biệt thự bên biển sừng sững có vẻ hoang vắng.

Nhưng giờ phút này, trong biệt thự lại có thêm mùi máu tanh.

Viên Thạc mắng một câu: "Xúi quẩy!"

Biệt thự của lão vẫn còn, nhưng lại thành một cứ điểm của hải tặc, chờ lão tìm tới, mấy tên hải tặc đang thương lượng chạy trốn, không phải vì Viên Thạc tới, mà là lần này hải tặc Đông Hải bị tổn thương nặng.

Râu Đỏ đã tiêu đời, Đạn Diệt Thành cũng làm chết rất nhiều hải tặc, mấy tên này cảm thấy gần đây lăn lộn chỗ này không nổi, muốn đổi chỗ khác làm hải tặc.

Viên Thạc nhanh chóng xử lý bọn chúng, có chút buồn bực: "Lúc trước ta bỏ ra không ít tiền cho căn biệt thự này, vậy mà lại bị lũ này chiếm làm cứ điểm, xúi quẩy!"

Những người khác đều chẳng để ý tới.

Đối với bọn chúng, có tiền hay không, cũng không quan trọng.

Thời khắc này mấy người Lý Hạo, cũng không thèm để ý mùi máu tanh bên cạnh, tiện tay vứt thi thể xuống hậu viện, bắt đầu chữa thương.

Lần này, lại là rất nhiều Thần Năng Thạch hiển hiện.

Kiếm năng hiện lên.

Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đều là kiếm năng phun trào, lần này mọi người đều bị thương, hai người còn giải phong, Hắc Báo cũng bị thương không nhẹ, không có Thần Năng Thạch phẩm chất cao, dùng đê phẩm cấp, chỉ có thể không ngừng nghiền nát, không ngừng chuyển đổi.

Ngoài kia ồn ào hỗn loạn, mấy người đều không để ý.

Từ gia sau này thế nào, bọn hắn cũng không quan tâm.

Nơi này, độc môn độc đống, cũng không sợ người ta cảm giác được gì, chủ yếu là nơi này là cứ điểm hải tặc, bên Đông Tân có lẽ có người biết, nơi của hải tặc, người bình thường cũng không dám tới.

Thời gian kế tiếp, mấy người đều đang tu luyện, tu bổ.

Thời gian, cũng từng chút một trôi qua.

Lần này tiêu hao thật không nhỏ, tất cả mọi người đang điên cuồng phun ra nuốt vào kiếm năng, nếu là lúc trước, kiếm năng có lẽ cung ứng không đủ, lần này vẫn được, tiểu kiếm thôn phệ Địa Long binh hồn, hình như cường đại hơn.

Kể từ đó, tốc độ chuyển đổi nhanh hơn, tức là Thần Năng Thạch tiêu hao nhanh hơn.

Viên Thạc đang điên cuồng hấp thu, Hắc Báo cũng thế, Hồng Nhất Đường cùng Quang Minh Kiếm giải phong, bọn họ tiêu hao rất lớn, Quang Minh Kiếm không thể không mở mắt nhìn lướt qua một người một chó, đều là Thao Thiết, chỉ có vào chứ không có ra, hấp thu thật nhanh!

Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật, vốn là am hiểu hấp thu kiếm năng.

Viên Thạc vừa mới hoàn thiện ngũ thế dung hợp, kỳ lúc này vô cùng trống rỗng, đại chiến một trận, triệt để móc rỗng lão, lúc này có thể thấy kiếm năng bị lão thôn phệ, hình có nhiều cũng không đủ dùng.

4 người 1 chó, tiêu hao đều cực lớn.

Lần này Lý Hạo ngược lại không hẹp hòi, lần trước là vì cứu Quang Minh Kiếm, hắn móc gần hết, lần này mọi người là tới cứu mình, vậy dĩ nhiên cần xài sang một chút, Thần Năng Thạch liên tục bị nghiền nát.

Đám người không la ngừng, dù khôi phục thương thế, hắn cũng đang tiếp tục nghiền nát.

3000, 8000, 10000, 15000...

Liên tục tiêu hao hết trọn vẹn 20000 khối Thần Năng Thạch, lông chó của Hắc Báo cũng dài ra, Hồng Nhất Đường cùng Quang Minh Kiếm cũng ngừng tu luyện, Viên Thạc có vẻ vẫn chưa thỏa mãn mở mắt mở miệng: "Được rồi, tạm thời không tu luyện!"

Trong phòng khách, mảnh vỡ Thần Năng Thạch sắp chồng chất thành núi.

Lý Hạo vung tay lên, lấy đi mảnh vỡ, đặt vào trong nhẫn trữ vật, hôm nay, nhẫn trữ vật nhiều đến mức đếm cũng đếm không hết.

"Lão sư, thương thế khỏi hẳn chưa?"

Lý Hạo hỏi: "Chưa thì ta còn vài giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền."

Trước đó trọn vẹn mang theo 15 giọt ra ngoài.

Nhưng giọt suối sinh mệnh quả thật xác dùng rất tốt, thời điểm chiến đấu, kiếm năng có đôi khi không kịp bổ sung, không kịp chữa thương, thứ này hiệu quả nhanh, mặc dù hiệu quả bền bỉ không bằng kiếm năng.

Còn lại 7 giọt, Lý Hạo cũng không nỡ dùng nữa.

"Trước không cần!"

Viên Thạc lắc đầu, trong lòng thầm mắng, đồ đần.

Hai tên này ở đây, dùng cái gì dùng.

Chúng ta dùng, không cho người ta dùng một giọt hai giọt có ngại không?

Kiếm năng cho người ta từ từ coi như xong, không biết kiếm đâu ra dòng suối sinh mệnh, còn khoe khoang mù quáng.

Suy nghĩ này của lão, hai người Hồng Nhất Đường đều hiểu rõ, Hồng Nhất Đường nở nụ cười, cũng không nói cái, dòng suối sinh mệnh có hay không không quan trọng, bọn hắn lại cũng không bị ngoại thương nặng.

Thứ này tốt nhất nên dùng vào lúc khác, như cụt chân, có thể kích thích tái sinh máu thịt, bị thương dùng kiếm năng hiệu quả cũng không tệ.

Mấy người ổn định thương thế, khôi phục thực lực.

Họ đều hơi an tâm.

Lúc này, lại đến một Từ Khánh, bọn hắn cũng có thể đấu, như vậy mới có thể an tâm.

Viên Thạc liếc qua Hồng Nhất Đường: "Nhẫn trữ vật của Từ Khánh đâu? Ngươi không biết xấu hổ một mình thu..."

Hồng Nhất Đường làm như không nghe thấy.

Đầu của Từ Khánh bị y chém xuống, y thuận tay thu, thuận tay mà thôi.

Viên Thạc thấy y không lên tiếng, lại nói: "Từ Khánh là ta cùng Lý Hạo đánh nửa ngày, sau đó cũng là Thiên Kiếm tới, các ngươi mới đánh chết hắn... Nhân tình này đồ đệ của ta nhận, sao nào, còn muốn lấy đi chiến lợi phẩm?"

Hồng Nhất Đường cười, Lý Hạo cũng cười nói: "Lão sư, Hồng sư thúc thu thì thu đi, cũng không phải chúng ta giết..."

Viên Thạc cực kỳ bi ai.

Quả nhiên!

Thằng nhóc ngu xuẩn, trước kia keo kiệt cỡ nào, bây giờ cả nhẫn trữ vật của quốc công, hắn cũng không cần.