TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1191: Thần Thông (2)

Bốn người một chó, ngoại trừ Hắc Báo một mực rên rỉ thống khổ, Lý Hạo và Viên Thạc bị thương đều không nhẹ, hai vị kia giải phong, ngũ tạng cũng có chút gánh không nổi, đều đang nhịn không rên một tiếng.

Lúc không có người có thể kêu to một chút.

Nhưng có người, nhất là một số gia hỏa không hợp với nhau ở đây, thua người cũng không thể thua trận được, cho dù có đau đến chết, cũng tuyệt đối không thể kêu rên một tiếng.

Lý Hạo thấy mọi người không lên tiếng, không mở miệng không được: “Bây giờ đi đâu chữa thương?”

Dù sao cũng phải tìm một chỗ mới được!

Không thể cứ tung tăng trên biển như thế được?

Ba người các ngươi, một người lãnh khốc hơn một người, ngược lại nên nói ra một nơi dừng chân, cứ chạy bậy như vậy, chơi trò gì vậy hả.

“Hỏi lão!”

Quang Minh Kiếm cùng Địa Phúc Kiếm đồng thời nhìn về phía Viên Thạc.

Viên Thạc hơi có vẻ đắc ý, Hồng Nhất Đường lại mở miệng nói: “Một người đào mộ đào liên tục mấy chục năm, cứ điểm nhiều, khắp nơi cũng có, trong biển nói không chừng cũng đã đào qua, hẳn là phải có chỗ tốt, chắc là có nơi để dừng chân, đại lục phương đông lão cũng từng đến qua, Đông hải cũng vậy, nếu không, làm sao có thể ẩu đả với Từ Khánh được chứ?”

Ánh mắt Viên Thạc lãnh khốc, “Chớ có cảm thấy bản thân sáng lên vài đầu gông xiềng, liền không coi ai ra gì! Chuyện của ta, ngươi có thể nghị luận hay sao?”

Địa Phúc Kiếm bình tĩnh nói: “Cũng được, bất quá lần sau không nói, dù sao ngươi cũng lớn tuổi hơn một chút, nên nhường cho ngươi, Viên đại ca, đúng không?”

“…”

Lý Hạo không nói một tiếng, hai người này sẽ không đánh nhau ở đây đấy chứ?

Trước kia cũng chưa từng đánh nhau mà!

Còn nữa, tính tình của Hồng Nhất Đường trước đây đều rất được, sao hôm nay, tính tình có vẻ không tốt cho lắm?

Có vẻ như muốn khiêu khích.

Về phần sư phụ nhà mình….lão ma đầu xưa này vẫn phách lối như vậy, không thể đoán trước được.

Vả lại Quang Minh Kiếm, dường như trở nên trong suốt, một tiếng cũng không nói, thậm chí có chút cảm giác như muốn cười trên nổi đau của người khác, cái bộ dạng đó, dường như thiếu chút nữa sẽ nói… đánh nhau đi, đánh nhau đi, ta hóng hớt!

Quả nhiên, võ sư Ngân Nguyệt không phải là bình thường cho lắm.

Trong lòng Lý Hạo thầm mắng.

Thiên Kiếm không coi ai ra gì, ngoại trừ nói với Viên Thạc một câu, những người khác ngay cả cơ hội nói với lão một câu cũng không có, người ta một kiếm đã có thể trấn áp lão Quốc Công, sau đó quay đầu rời đi.

Nếu muốn nói quy củ… thì nói đến Bắc Quyền, kẻ có chút giả dối kia.

Bá Đao thì lãnh khốc phách lối.

Dù sao, những người này Lý Hạo cảm thấy không được bình thường cho lắm, đương nhiên… người ta đến giúp, cảm thấy vẫn rất thoải mái, đều là người Ngân Nguyệt, đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng, vẫn là đồng hương có chút đáng tin cậy.

Viên Thạc hừ một tiếng, cũng không muốn nói thêm nữa.

Đồ đệ nhà mình đang ở trước mặt, lão vẫn là tương đối áp chế, dù sao để duy trì cái thiết lập của một cao nhân đắc đạo, của một phương học giả thật không dễ dàng, đồ đệ ở đây, một mực tin tưởng rằng bản thân mình là một người hiền lành tốt bụng, lão không thể phá vỡ cái thiết lập này được.

Mà Lý Hạo… trước kia nghĩ như vậy, bây giờ đã thật sự không nghĩ như thế nữa.

Chỉ có thể nói, lão sư của mình đã diễn quá nhập vai.

Hắn đã nghe đồn rất nhiều về lão sư, nếu còn tiếp tục tin tưởng lão sư mình mặt mũi hiền lành, hào hoa phong nhã nữa, thì Lý Hạo hắn chính là đồ đần.

“Đi, đi Đông Tân, bên đó ta có một gian nhà, nhưng đã rất nhiều năm không qua đó, không biết có còn ở đó hay không, hay đã bị người khác chiếm lấy.”

Địa Phúc Kiếm lộ vẻ quả nhiên là thế.

Y biết ngay là như vậy mà!

Một đoàn người nhanh chóng bay đi, bay về phía Đông Tân.

Mà giờ phút này, tin tức đã lan truyền khắp nơi.

Hôm nay, toàn bộ nhân vật cao cấp của vương triều như đang xem một vở kịch lớn.

Tuần Kiểm Ti.

Vị Ti trưởng kia đã trở về, nhìn tình báo, vui vẻ cười một tiếng: “Ta đã nói, hai hổ tranh nhau, hẳn phải chết một phương, chết tốt lắm… là vì Từ Khánh quá phế vật, Từ gia quá nhát gan, vậy mà không giết chết được một tên võ sư Ngân Nguyệt nào, náo nhiệt này chỉ xem được một nửa mà thôi, không đã ghiền!”

Nên là đã chết mấy người, sau đó Ngân Nguyệt cùng Từ gia đại chiến, đánh đến long trời lỡ đất, sau đó song phương không ngừng tung ra con át chủ bài, đánh đến cuối cùng, Ngân Nguyệt lấy ra món đồ cổ, Từ gia cũng lấy ra đồ cổ, những món đồ cổ khai chiến, phương đông đại chiến với phương bắc, sau đó… thế mới sảng khoái!

Không ai biết được tâm tư của vị này.

Một số người xung quanh đều không lên tiếng.

Tổng Bộ Trưởng của Tuần Dạ Nhân đang ở đây, phó Bộ Trưởng Hoàng Long cũng ở đây, hai vị này đều là phó Ti trưởng của Tuần Kiểm Ti, giờ phút này đều đến tham gia hội nghị cấp cao, phân tích một chút ảnh hưởng của việc này.

Dù sao đã chết một vị quan lớn, một đại sứ nơi biên cương, bá chủ của phương đông.

Việc này vẫn là phải quản.

Nếu không, uy nghiêm của vương triều sẽ triệt để biến mất, Từ gia nói thế nào cũng là một trong tam công khai quốc.