Mệnh lệnh của Định Quốc Công truyền đến, cường giả Húc Quang cũng chảy đầy mồ hôi, nhưng đã phục vụ Quốc Công lâu dài, y thành Húc Quang cùng nhờ Quốc Công phủ ủng hộ, giờ y cũng không dám phản kháng mệnh lệnh.
Nhưng sức mạnh của Ma kiếm, y biết.
Trước đó, có 2 vị tướng quân Thiên Địa tại đây, y không sợ, nhưng giờ 2 vị tướng quân rời đi, chỉ còn 1 vị Húc Quang là y, trấn thủ nơi đây... thật đáng sợ.
Mang theo tâm tư đáng sợ như vậy, nghĩ đến Lý Hạo cũng là nỏ mạnh hết đà, bản thân chỉ dây dưa một hồi, Quốc Công lập tức đuổi theo... hắn lại hơi an tâm.
"Giết!"
Vị tướng quân này hét lớn, mang theo mấy vị Tam Dương vô cùng hoảng sợ, bay lên trời, ở phía trước chặn đường của Lý Hạo.
Phía dưới, những quân sĩ kia, cũng từng người run rẩy bắn phá không trung.
Thật ra khoảng cách rất xa, giờ căn bản không có thể nào bắn trúng người.
Diệt Thành đạn không có, nhưng còn đạn pháo bình thường, bắn về phía Lý Hạo!
Mà Lý Hạo, trong lúc mơ hồ, cảm nhận được có người sắp đến.
Đó là một loại ăn ý đặc thù.
Hắn nhìn về phía nơi xa, có chút nhướng mày... không phải Hồng Nhất Đường, bởi vì trong ngân khải không hiển thị tin tức, điểm đỏ cách mình hình như rất xa.
Hình như... như là đồng nguyên!
Lý Hạo khẽ xao động, có chút âm thầm kêu khổ.
Lão sư sao?
Đừng làm rộn!
Nói đùa sao.
Giờ ta bị 1 vị cường giả siêu việt Húc Quang truy sát, lão đến xem náo nhiệt hả.
Giờ lão là kẻ yếu ngay cả Húc Quang cũng chưa hẳn có thể giết, lúc này quấy rối làm gì, quan tâm là tốt, nhưng... phải nhìn rõ thực lực của mình chứ.
Đợi lát nữa, không chừng ta còn phải đi cứu lão.
Sau khi phàn nàn, Lý Hạo lại không thể trốn nữa.
Còn trốn nữa, nếu lão sư vọt thẳng đến, vừa vặn rơi vào trong tay của Từ Khánh.
"Giết!"
Lý Hạo không tránh né, mà là quát chói tai, đánh ra một quyền, một quyền này hổ gầm thiên địa, mãnh hổ xuất lồng!
Một bên khác, dù Hắc Báo thành chó trụi lông, nhưng lúc này, nhìn thấy kẻ yếu cũng dám ngăn cản, cũng giận không kềm được, gào lớn, miệng mở lớn, như là lỗ đen, thôn phệ thiên địa.
Một cỗ lực hút cường hãn, trong nháy mắt khiến của thân thể mấy vị Tam Dương chao đảo, không cách nào chuyển động.
Mà tướng quân Húc Quang kia thì tái mặt, chỉ cảm thấy siêu năng trong cơ thể, không ngừng rung động, giống như muốn thoát ly thân thể của mình, sắc mặt trắng bệch, cố nén hoảng sợ, chém một đao tới Lý Hạo!
Lý Hạo cũng chỉ là cấp độ Húc Quang... ta cũng là Húc Quang, chênh lệch đâu có lớn đâu nha?
Ta chỉ cần ngăn cản một lúc là được... dù chỉ 2-3 chiêu cũng được.
- Ầm!
Cự quyền đánh ra, trời long đất lở, sau quyền này, âm thanh răng rắc vang lên, trường đao vỡ vụn.
- Ầm!
Cánh tay trực tiếp nổ bể, sau đó một cỗ thần ý bộc phát, kiếm thế trùng thiên, trong nháy mắt trùng kích vị Húc Quang sơ kỳ này, y có chút hoảng hốt, tinh tốt như bị xé rách, y nhìn thấy một thanh kiếm trảm phá thiên địa.
Y rên lên một, vừa mở mắt... bỗng thấy một nắm đấm.
- Ầm!
Đầu lâu nổ tung!
Mà mấy vị Tam Dương thì vô cùng hoảng sợ, còn chưa kịp thoát đi, đã bị cái đuôi trụi lủi của Hắc Báo quét qua, bốp bốp bốp, cứ như sủi cảo rơi, nhao nhao bị xuyên thủng rơi xuống!
Chỉ trong chớp mắt, 1 vị Húc Quang, 4 vị Tam Dương toàn bộ tử vong.
Định Quốc quân phía dưới vẫn còn nổ súng... trong nháy mắt, một tiếng ầm vang, có đạn pháo trực tiếp tạc nòng, trong chớp mắt, những người khác nhao nhao kinh hoàng thoát đi, chạy tứ tán, mỗi kẻ đều là sắc mặt trắng bệch, chân cẳng như nhũn ra, cái từ bị đánh cho tơi bời vô cùng phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Những binh lính này, vứt bỏ vũ khí, vứt bỏ áo giáp, nhao nhao chạy trối chết.
Lý Hạo chỉ nhìn sơ, cũng không để ý.
Không muốn yêu cầu quá nhiều đối với quân đội trong thiên hạ hiện nay, ngoại trừ những đội quân tinh nhuệ, như Võ Vệ quân, Hắc Giáp quân, Thiên Tinh quân...
Những quân đội khác, đều không đáng để vào mắt.
Đương nhiên, Lý Hạo chưa từng thấy Ngân Nguyệt quân, không biết cụ thể làm sao, nhưng quân đội trên thiên hạ hiện giờ, phần lớn đều không đánh được trận chiến gian nan, một khi gặp khó, chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ.
Mặc dù đánh chết đối phương, nhưng lũ người này, quả thật đã gây phiền phức cho mình.
Đằng sau, khí tức của Từ Khánh đã hiện ra.
Lý Hạo nhanh chóng quay người, không trốn nữa.
Bởi vì hắn cảm ứng được thế của Viên Thạc.
Hắn đi, Viên Thạc trốn không thoát.
Lý Hạo thở ra một hơi, người sư phụ này của ta... còn nghĩ bây giờ giống quá khứ, khác rồi.
Thời đại này, không thuộc về lão.
Từ Khánh mạnh vượt quá sức tưởng tượng, giờ lão không cách nào địch nổi.
Cũng không có oán trách gì, sư phụ có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu mình, cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên cũng biết chênh lệch với những cường giả này, vẫn là tới... chỉ điểm này, là đủ rồi.
Nhưng sư phụ đến rồi, hắn không thể đi.
Lý Hạo nhìn về phía Từ Khánh xông thẳng đến, gầm lên: "Trở về! Từ Khánh đã giải phong, siêu việt Húc Quang, không thể địch nổi..."
Hắn đang nói với Viên Thạc, trốn đi!
Chính mình có lẽ còn có thể ngăn cản một hồi, nhưng... sức chiến đấu của Từ Khánh giải phong cường hãn đến cực hạn, người còn chưa tới, Lý Hạo đã cảm nhận được cỗ khí huyết trùng kích cực kỳ cường hãn.
Lần này... thật sẽ thất bại.
Nghiêm túc mà nói, bức bách của Ngân Nguyệt, Viên Thạc đến, thật ra mới là mấu chốt thất bại, bằng không Lý Hạo cũng có thể thoát đi.
Có thể trách bọn họ sao?
Không thể.
Còn phải cảm tạ.
Người ta bỏ ra cái giá cực lớn, mạo hiểm tính mạng tới cứu ngươi, ngươi còn có thể trách bọn họ?
Thế nhưng... có lòng tốt lại làm chuyện xấu.
Lý Hạo cũng dở khóc dở cười, tâm tính vẫn được, chẳng qua cảm thấy những người này, có đôi khi trông có vẻ không đáng tin cậy, lần sau lại giả vờ thần bí với ta!
Nhưng còn có lần sau sao?
Tinh Không Kiếm phun ra từ trong miệng, Lý Hạo hơi vung tay, quăng bay Hắc Báo, Lý Hạo truyền âm vào trong tai của Hắc Báo: "Mang lão sư ta đi!"
Hắc Báo kêu to ngao ô!