TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1157: Viện binh (6)

Trong một khu rừng vắng vẻ nơi trung bộ.

Một chỗ sâu dưới lòng đất, bỗng nhiên đất cát trở nên tơi xốp, một cái đầu thò ra, lắc lư một chút, nhìn sắc trời bên ngoài một chút, Viên Thạc vui vẻ ra mặt: “Bà mẹ nó, cuối cùng cũng đã ra ngoài, hao phí hơn mười ngày thời gian của ta!”

Lão tiến vào di tích đã hơn mười ngày.

“Xém chút nữa đã chết trong đó!”

Cũng may vẫn coi như thuận lợi.

Giờ phút này tâm tình của Viên Thạc không tệ, đặc biệt thoải mái.

Đương nhiên là đã thu hoạch được không ít chỗ tốt.

“Đáng tiếc là yêu thực kia chết rồi, sinh mệnh chi tuyền lưu lại cũng không phải là nhiều, bằng không… nhưng cũng may là nó chết rồi, nếu còn sống mà nói, ta thật sự chưa hẳn đã có thể địch nổi.”

Lão chui ra khỏi mặt đất, phía sau Bích Quang Kiếm dường như cũng thu được không ít chỗ tốt, giờ phút này cũng là dáng tươi cười sáng lạn.

Viên Thạc đúng là rất được việc.

Lần này đào hang, đào đất, đào di tích, mặc dù cơ quan trùng điệp, nhưng chỗ tốt đúng thật là không ít, chỉ hơn mười ngày mà thôi, nhưng Bích Quang Kiếm cảm thấy, thực lực của mình đã tiến xa một đoạn.

Thật là dễ chịu!

Giờ phút này dáng vẻ của Viên Thạc tươi cười, sáng lạn không gì sánh được, “Cuối cùng sẽ không bị người ta nói sư phụ không bằng đồ đệ, tiểu tử kia giết thống lĩnh Bạch Sa đạo mà thôi, vả lại còn chưa chắc là hắn giết, lão tử bây giờ đã có thể dung hợp được bốn Thế, Thế thứ năm cũng đã sắp thành… đi thôi, tìm tên Húc Quang trung hậu kỳ thử tay nghề, nếu có thể nhẹ nhàng mà giết được, thì tiếp tục đi tìm Húc Quang đỉnh phong chơi đùa tiếp!”

Lão Viên giờ phút này cực kỳ phách lối.

Hơn mười ngày mà thôi, trước trước sau sau chưa tới 20 ngày, đồ đệ kia của ta, cho dù có lợi hại hơn nữa, kiếm năng cho dù có nhiều thế nào, cũng không có khả năng có tiến bộ nhanh chóng và to lớn như vậy được.

Sư phụ không bằng đồ đệ sao?

Ta đã sắp sửa dung hợp được ngũ Thế, một khi dung hợp thành công, cho dù vẫn chỉ là Uẩn Thần, chưa tiến vào giai đoạn tiếp theo, cũng không phải là những Húc Quang bình thường có thể địch nổi.

Tâm tình của lão vô cùng tốt!

Lần này, thật không phí công đào bới cái di tích kia.

Sau lưng, Bích Quang Kiếm nhắc nhở: “Xem ngọc truyền tin một chút, xem có tin tức gì không…”

“Vứt rồi!”

Viên Thạc mắt trợn trắng: “Cũng không phải là của ta, là của người khác, đào mộ ta còn mang theo hay sao? Đó không phải là bị người ta định vị rồi sao? Bích Quang, đầu óc ngươi tỉnh táo chút đi.”

“Vả lại, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể có chuyện gì?”

Nói tới nói lui, lão vẫn là muốn tìm người nào đó hỏi hang một chút, gần đây chắc không có chuyện gì chứ?

“Đi thôi, ta nhớ phía trước hình như có một căn cứ của sát thủ Phi Thiên, chúng ta đến đó thăm dò một chút tin tức…”

Lão dẫn theo Bích Quang Kiếm, vừa muốn động thân, bỗng nhiên, nhìn lên trên trời một chút, một bóng người loé lên một cái rồi biến mất.

Lão vừa muốn nhìn kĩ một chút, sau một khắc, lại là một đạo thanh ảnh phá không mà tới.

Lão có chút cảnh giác, là đến tìm ta sao?

Ta bị định vị rồi ư?

Ta không có mang theo ngọc truyền tin mà.

Vừa nghĩ tới đó, lại một bóng người phá không mà đi, tốc độ cực nhanh, đều không phải là kẻ yếu, những người này đều đang chạy vội về hướng đông, từng người phi thiên độn địa, bất chấp tiêu hao, dường như rất nóng lòng vậy.

Viên Thạc có chút hồ nghi, đây là thế nào?

Đã phát sinh đại sự hay sao?

Lão dò xét một chút, nơi xa dường như lại có một vị cường giả phá không mà đến, tốc độ cũng là cực nhanh, ánh mắt Viên Thạc khẽ động, nhảy lên một cái, trong nháy mắt đã xông lên bầu trời!

Trong chớp mắt, đã xuất hiện trước mặt người kia.

Đối diện, một vị trung niên nhanh chóng dừng bước, trên mặt có một chút vẻ cảnh giác, đến khi thấy được bộ dạng của đối phương, lập tức biến sắc!

Xoay người liền bỏ chạy!

Viên Thạc đánh ra một quyền, trên miệng cười nói: “Người quen cũ mà, ha ha ha, ngươi không phải là… là tên gì đó? Chạy cái gì, ta đâu có ăn thịt ngươi, ta còn nhớ hai mươi mấy năm trước đã gặp qua ngươi, ngươi ở hành tỉnh nào không biết nữa, cha ngươi dường như còn là quan lớn gì đó trong cái hành tỉnh đó nữa, đúng không?”

Sắc mặt người kia khẽ biến, giờ cảm nhận được sự uy hiếp sau lưng, dưới sắc mặt thay đổi kia, nhanh chóng dừng bước, quay người vội vàng nói: “Viên đại ca, ta chỉ là đi ngang qua, cái gì ta cũng không thấy, ta bây giờ cũng là Tuần Dạ Nhân, còn là Bộ Trưởng phân bộ của Tuần Dạ Nhân, ta không phải là người của ba đại tổ chức…”

Viên Thạc cười ha hả nói: “Tuần Dạ Nhân? Được rồi, ta cũng chẳng thèm quản ngươi! Đưa ngọc truyền tin đây! Đúng rồi, vừa nãy ta thấy không ít người phi thiên bay qua, ai nấy cũng vội vã như đi nhặt tiền vậy? Ngươi cũng thế hay sao, nói một chút, ngươi đang muốn làm gì?”

Sắc mặt người trung niên biến hóa, hơi khác thường, thấp giọng nói: “Viên đại ca không biết sao?”

“Nói nhảm, nếu biết ta còn hỏi ngươi sao?”

Người trung niên thấy thế, liền hít sâu một hơi: “Việc này cũng có quan hệ với Viên đại ca đấy, Ma Kiếm xảy ra chuyện rồi!”

Ma Kiếm!

Viên Thạc ngược lại là khẽ giật mình, cái gì Ma Kiếm…Lý Hạo sao?

Nhưng Lý Hạo thì cứ gọi là Lý Hạo, lão thật sự không quen có người gọi là Ma Kiếm Lý Hạo, gọi bằng danh hào, đại biểu cái danh hiệu này đã được người khác công nhận, tương đương với tất cả mọi người đã công nhận cái danh hiệu này, những võ sư bình thường sẽ không có được cái đãi ngộ này.

Nhất là trong cái niên đại bây giờ, muốn đánh đến nổi danh thật sự rất khó khăn!

Đây là kết quả mà trước đó Lý Hạo giết Bạch Sa đạo hay sao?

“Bạch Sa đạo đến trả thù hắn rồi hả?”