TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1098: Ta muốn làm một người khiêm tốn (5)

Lại bị một phen nhục nhã ngay trước mặt mọi người, người này tức giận, vừa muốn mở miệng, Ánh Hồng Nguyệt lại cười đùa nói: “Được rồi, đùa một tí thôi, đừng tức giận! Có tức giận… ngươi cũng không thể cắn chết ta, tức chết chính mình thì không thích hợp! Chẳng lẽ bản thân nhất định phải trêu chọc một cường địch mới vui hay sao? Ngoan một chút, đừng quậy phá nữa, huống hồ, mọi người cũng đều đang nhìn, ngươi cũng nên có chút lề lối!”

Trong nháy mắt, người kia cũng yên lặng, nén lửa giận trong lòng xuống, bởi vì gã biết, bây giờ tiếp tục lên tiếng…thật bà mẹ nó mất mặt!

Còn không bằng trầm mặc!

“Được rồi, nói đến đây thôi. Đúng rồi, gần đây ta đã theo dõi kỹ mấy gia hỏa đó, Bắc Quyền và Bá Đao, những người này đều đã xuất hiện, còn Thiên Kiếm thì một mực không lên tiếng, không một chút động tĩnh, vô thanh vô tức, cũng nên cẩn thận một chút, còn có Hầu Tiêu Trần…đừng làm căng quá, đến lúc đó sẽ rất khó coi!”

Nói hết những điều đó, gã cười nâng chén trà lên: “Vì đối phó Ngân Nguyệt, vì tương lai tốt đẹp hơn… mọi người cùng uống với nhau một ly, uống xong, mọi người cùng nhau đi giết Lý Hạo, nhớ cho kĩ loại người này rất khó giết, các ngươi đừng tiếc gì nữa, những chiến lực chỉ dùng được một lần kia nhất định phải xuất, cùng lắm là chết thôi, nếu thắng thì sẽ giàu có cả một đời! Nếu có thể phá vỡ đầu khóa siêu năng thứ 6, ta tin chắc các ngươi đều có… đúng rồi, có nên nhân hôm nay đầy đủ người như vậy, mọi người đặt một cái tên cho cảnh giới thứ 6?”

Lão cười ha hả nói: “Lúc đầu Húc Quang, đã phải xin ý kiến mất 9 ngày, ta lại cảm thấy khó nghe. Cảnh giới kế tiếp, nên lấy một cái tên hay hơn, các ngươi thấy thế nào? Đây là một kỳ thuế biến lớn, chi bằng gọi là… Tuyệt Điên? Có nghĩa là đã lên đến đỉnh cao cấp, là ý đỉnh phong…”

Diêm La lạnh nhạt nói: “Được rồi, ngươi cho rằng chúng ta còn chưa có xem qua những cổ tịch kia sao? Cần gì đi theo bước chân của cổ nhân, không có một chút ý nghĩa nào cả! Ánh Hồng Nguyệt, ngươi tự nghĩ như thế, vậy ngươi liền tự mình gọi như thế, đợi khi đẳng cấp này chính thức xuất hiện, người nhiều rồi, thì tự giác sẽ có tên thôi, không cần ngươi phải lo lắng!”

“Ngươi, lần trước Húc Quang chính là ngươi đã nói ra trước… thật là khó nghe!”

Ánh Hồng Nguyệt trêu ghẹo một tiếng, cười nói: “Vậy, như thế đi, những điều này sau sẽ bàn bạc tiếp, bắt lấy Lý Hạo, hoặc là cướp đoạt thần kiếm Lý Hạo mọi người nhớ báo cho ta biết.”

Không ai để ý tới gã, rất nhanh từng cái màn hình mờ đi.

Đợi đến lúc tất cả màn hình của Ánh Hồng Nguyệt đều mờ đi, nụ cười biến mất, thở dài một tiếng: “Sinh linh đồ thán a, nghiệt chướng thật sự là nghiệt chướng, lại khiến cho Ngân Nguyệt có chút phiền toái, không biết những bạn bè cũ của ta, có thể hay không lại ít đi mấy người… đáng tiếc đáng tiếc!”

Ngoài miệng nói đáng tiếc, nhưng gã lại một lần nữa lộ ra dáng tươi cười rực rỡ.

“Thanh Nguyệt đâu?”

Gã nói xong, liền hỏi một câu.

Căn cứ lớn như vậy, giờ đây cũng chỉ còn lại một mình gã và Thanh Nguyệt ở lại đây, lần này đi ra ngoài, lại là không thấy người đâu cả.

Phía dưới, nhanh chóng có người báo cáo: “Thanh Nguyệt đại nhân, đã đi Thiên Tinh thành…”

“Đúng là làm càn!”

Ánh Hồng Nguyệt khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra: “Được rồi, mặc kệ ả thôi, những người này tính tình đều rất ngoan cố, nói thì không nghe, coi chừng bị thiệt thòi!”

Nói xong, lại cười nói: “Mặc kệ ả, Đoàn Trưởng lão bên này, thông báo ba vị đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão cùng ra ngoài dạo một chút, mỗi người cho phép mang theo một giọt sinh mệnh chi tuyền, ngoài ra, mỗi người được thưởng một viên Huyết Thần Tử cấp Húc Quang đỉnh phong!

Không cần phải vội vã làm gì, quan sát một chút, nếu như Địa Phúc Kiếm hay Quang Minh Kiếm bị người khác bao vây… thì làm ngư ông cũng được!”

“Vâng!”

Nhanh chóng có người đi thông báo.

Trong Đoàn Trưởng lão có rất nhiều cường giả, Hải Khiếu và Hồng Phát cũng là người của Đoàn Trưởng lão, chỉ là xếp hạng của bọn họ không cao, mà bây giờ, Ánh Hồng Nguyệt đã trực tiếp xuất động ra đại trưởng lão ở ba vị trí đầu.

“Còn nữa, báo cho Cổ Thần Vệ, đào sâu ba thước cũng phải tìm được con chuột chũi Viên Thạc kia! Lão gia hỏa đó, đại khái lại đi đào mộ!”

Ánh Hồng Nguyệt khẽ nhíu mày: “Lão già này mấy chục năm trước cứ mãi lo nghiên cứu chuyện đào mộ, nếu chẳng may để lão đào được bảo bối gì đó, thì gia hỏa này trưởng thành còn nhanh hơn nữa… cho dù đào không được bảo vật gì, chỉ đào được mấy đại gia hỏa… đến lúc đó, cũng đủ để mọi người uống một chầu!”

Nói xong, lắc đầu thở dài một tiếng: “Người không biết thì không sợ, hoặc là nói, gia hỏa này vốn dĩ cũng không quan tâm, nếu quả thực có thể đào ra một hai người còn sống sót của cổ văn minh… ha ha, các người đều chờ xong đời là được!”

Lão giả hỏa đó sẽ chẳng đi quản những thứ này đâu.

Nhưng Ánh Hồng Nguyệt thì phải quản, cho dù có đào ra được, cũng không phải bây giờ, nếu bây giờ đào được rất dễ dẫn đến một biến cố cực lớn, đào được tên dễ nói chuyện còn được, nếu đào phải tên nóng tính, tính cách hung ác thì… chắc chắn sẽ đại đồ sát tứ phương, vậy sẽ chơi không vui chút nào.