TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1064: Xuất kiếm (8)

Lý Hạo phi rất nhanh, 100 dặm 200 dặm…

Hắn không hề dừng lại, vẫn cứ giữ tốc độ nhanh nhất chạy được gần 400 dặm, tiêu hao cũng không nhỏ, giờ phút này, hắn thấy được một số chùm sáng, không phải Quang Minh Kiếm mà là một số Tam Dương còn có cả Húc Quang… dường như thiết lập một đường phong tỏa ở phía trước.

Nơi xa, có cường giả bay lên không.

Trong mắt mọi người thậm chí toát ra kim quang, bắn phá bốn phương.

Có cường giả dường như quan sát được Lý Hạo, có âm thanh truyền vang mà đến: “Quân đoàn Tinh Quang đã phong tỏa nơi đây, người không phận sự không được phép tiến vào!”

“Các bằng hữu tứ phương từ nơi xa đến đây, Quang Minh Kiếm đã giết huynh đệ Tinh Quang của ta, thù này phải báo, ai dám cản trở chính là muốn đối địch với Tinh Quang chúng ta!”

“…”

Có âm thanh của cường giả không ngừng truyền đến.

Bốn phía, cũng có một số cường giả đứng yên, có người thầm mắng, có người ánh mắt lấp lóe chờ đợi thời cơ.

Hiển nhiên, Quang Minh Kiếm chắc hẳn là đã bị phong tỏa lại.

Ngay tại trong phạm vị hải vực trước mắt.

Đoàn hải tặc Tinh Quang cũng đã xuất động.

Lý Hạo ở cách đó không xa, trên mặt biển đứng sừng sững vài người, có người hừ lạnh một tiếng, có người líu lưỡi: “Định Quốc Công mời đoàn hải tặc Tinh Quang đến sao? Đúng là dám chơi mà, nơi này tối thiểu có đến 10 vị Tam Dương? Còn có 2 vị Húc Quang tọa trấn…

Đây cũng chỉ là một trong những phương hướng mà thôi… những phương hướng khác, chắc cũng sẽ có chứ?”

Líu lưỡi không thôi!

Đạo tặc Bắc hải này, đúng thực là bá chủ một phương!

“Chưa chắc đã là Định Quốc Công, có lẽ là thế lực khác…”

Có người cười một tiếng, tiếp đó chính là truyền âm, Lý Hạo không nghe thấy.

Lý Hạo nhíu mày, đoàn hải tặc này đúng là ai nấy đều biết, mọi người đều không dám chọc vào.

Những tên hải tặc này hoành hành trên biển, phải biết, Bắc hải chính là thông đạo chiến lược liên quan đến 19 hành tỉnh phương bắc và trung bộ, Bắc hải một khi bị phong tỏa, hai bên sẽ bị cắt đứt liên lạc, vậy mà cũng không có ai tiêu diệt được bọn hải tặc này.

Lý Hạo nhìn về phía hai vị Húc Quang, chỉ là Húc Quang sơ kỳ.

Hắn liếc nhìn Hắc Báo, Hắc Báo cũng ngẩng đầu nhìn Lý Hạo.

Lý Hạo đột nhiên cười lớn: “Ngươi một tên, ta một tên… hải tặc cũng có thể khoe khoang sao, những năm này, chuyện kỳ quặc gì cũng có!”

Những người khác sợ, hắn mới là không sợ.

Chân trần không sợ mang giày, hắn có gì mà phải sợ cơ chứ.

Những người này dám đến Ngân Nguyệt dương oai sao.

Trong lúc người ở bốn phía vẫn còn đang nghị luận, thì cường giả của đoàn hải tặc kia vẫn còn lơ lững trên không trung, bộ mặt ngạo nghễ!

Bắc hải, chính là lãnh địa của bọn chúng.

Ở trên lục địa dù mạnh đến đâu đi nữa, đã vào trong biển, thì phải nhịn cho ta, phải kìm nén!

Quang Minh Kiếm, chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.

Mà đoàn hải tặc Tinh Quang, lần này chính là bên thắng, có người đã ra giá cao, 3 vạn khối Thần Năng Thạch, 3 giọt sinh mệnh tuyền thủy, 10 thanh Nguyên Thần Binh… để đổi lấy thi thể của Quang Minh Kiếm cùng giày Truy Phong.

Về phần ai mua, bọn chúng cũng không biết, nhưng bọn chúng biết tuyệt đối không phải là cá nhân, nhất định là thế lực lớn của một phương nào đó, có thể không tiện ra mặt, không chừng chính là hai vị Quốc Công khai quốc kia, ba phủ Quốc công xưa nay vẫn không mấy hòa thuận cho lắm.

Có thể cướp được giày Truy Phong, những người này cũng không để ý phải bỏ ra cái giá bao nhiêu, hai vị Quốc Công tọa trấn phương nam cùng phương tây kia, có lẽ vì ở quá xa không kịp đến đây, mới phải trả cái giá đắc như vậy để đổi lấy thi thể của Quang Minh Kiếm cùng giày Truy Phong.

Hai tên cường giả Húc Quang kia vẫn còn đang suy nghĩ.

Vẫn tiếp tục uy hiếp người ở bốn phía.

Vào thời khắc này, bên tai, dường như truyền đến một âm thanh gì đó, sau một khắc một người ngẩng đầu nhìn thấy một cái gì đó, có chút khó tin, đó là một thanh kiếm.

“Đúng là lớn mật…”

Người này quát lên một tiếng, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, là ai?

Hừm!

Giống như mãnh hổ gào thét, lại dường như núi lửa bộc phát, tiếng rống vang vọng bên tai, một tiếng kêu to đâm xuyên màng nhĩ, trường kiếm chiếu rọi thiên địa, một kiếm xé nát trời xanh, ầm!

Một kiếm chém tới!

Kiếm kia vừa chém xuống, kiếm quang lấp lóe.

Ầm!

Tên cường giả Húc Quang sơ kỳ kia bạo hống một tiếng, giống như một cái giẻ rách vậy, trực tiếp bị kiếm quang xé nát, trường kiếm chém xuống, phù một tiếng, chia thành hai nửa!

Lý Hạo tiện tay vồ tới, thi thể rơi vào phía dưới chiếc thuyền nhỏ.

Cách đó không xa, một tên Húc Quang khác tỏ vẻ kinh hãi, một giây sau, rốt cục không lo được những thứ này nữa, một con chó, vô thanh vô tức, trong nháy mắt nhào tới, gã Húc Quang kia vừa muốn bỏ chạy, một móng vuốt vồ lấy, chín tầng sóng chồng lên nhau, mặt biển dậy sóng!

Ầm!

Sóng lớn cuốn tới, sóng biển ngập trời, giữa sóng biển ngập trời kia, Hắc Báo vồ đến, trực tiếp xé nát đối phương!

Bốn phương tám hướng, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Những hải tặc Tam Dương kia, trong nháy mắt trốn chạy.

Nhưng kiếm quang lấp lóe, trong chớp mắt, từng tên hải tặc, đầu rơi xuống đất.

Bốn phương tám hướng, từng vị cường giả đứng lặng, nhanh chóng bỏ trốn, có người mặt lộ vẻ kinh hãi.

“Đó là ai?”

“Tiếng hổ gầm…có chút giống với Ngũ Cầm thuật…”

“Kiếm quang…”

“Là Lý Hạo! Ma Kiếm Lý Hạo! Hắn thế mà lại đến đây, lại cả gan như thế, trực tiếp đánh chết cường giả của đoàn hải tặc Tinh Quang…”

“Còn con chó kia nữa…”

“……”

Từng tên cường giả nhanh chóng bỏ trốn, trong mắt còn tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Hai tên Húc Quang đã bị giết trong nháy mắt!

Lý Hạo này đúng là đáng sợ.

Mà Lý Hạo cũng không có ý muốn che lấp hành tung, đã đến đây còn muốn che lấp gì chứ, cho rằng người khác đều mù lòa cả sao?

Trong nháy mắt đã giết sạch đám hải tặc kia.

Lý Hạo cười sảng khoái một tiếng, tâm trạng đặc biệt tốt.

Sau một khắc, đạp không mà đi, bay về phía trước, Quang Minh Kiếm hẳn là đang ở gần đây.

Phô trương như vậy, Lý Hạo đương nhiên cũng phải có chút vốn liếng.

Lý Hạo lúc này, vô cùng phô trương, xuất kiếm giết địch, không một chút nương tay, không cần biết là đạo tặc hay là bất cứ cái gì, lần này, người cản hắn, có thể giết thì hắn đều giết tất!