TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1057: Xuất kiếm (1)

Trời cao biển rộng.

Thần chu xuyên thẳng qua mặt biển, Lý Hạo giờ phút này thấy được thiên địa rộng lớn hơn, tinh thần sảng khoái hơn.

Khác với Nguyệt hải, Nguyệt hải mặt dù cũng gọi là biển cả, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai bên bờ biển, nói là biển cả thì có vẻ hơi chật hẹp một chút.

Nhưng Bắc hải thì không thể thấy bờ được.

Lý Hạo đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn khắp nơi.

Đây chính là Bắc hải.

Là hạch tâm của vương triều, khu vực trung bộ bốn phía đều là biển, tứ hải đông tây nam bắc, chia cắt toàn bộ vương triều thành hai khối lớn.

Lý Hạo nhìn về phía nam, bên kia chính là trung tâm của đại lục.

Nhưng trong tư liệu của Chiến Thiên quân, lại nói rõ, năm xưa nơi đây chỉ là một hòn đảo, vốn dĩ không phải là hạch tâm của đại lục gì.

Lý Hạo quan sát bốn phía, tiểu kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên.

Tung bay theo gió, tựa như tơ liễu.

Đường kiếm rất nhẹ nhàng.

Thần chu phóng thẳng đi, Lý Hạo mơ hồ đã thấy một chút chùm sáng, rất xa nhưng đã bị hắn nhìn thấy, kỳ thực cũng không phải là quá xa.

Thuyền nhỏ xuyên thẳng vào chùm sáng, một lát sau, một chiếc thuyền buôn hiện ra.

Trên thuyền, dường như cũng có người đang ở phía trên boong thuyền.

Lý Hạo liếc mắt nhìn qua, không phải là hải tặc, nên cũng chẳng buồn nhìn thêm nữa.

Thuyền nhỏ vọt biển mà đi, boong thuyền dường như có người mơ hồ nhìn thấy được một cái gì đó, nhưng lại không rõ ràng lắm, trong thành thị, đại khái sẽ truyền tai nhau thêm một truyền thuyết, rằng ban đêm trong biển có cá lớn hiển hiện, tốc độ như thoi đưa.

Rất nhanh, thuyền nhỏ đã xuyên thẳng qua.

Lại thêm một chiếc thuyền hiện ra, bề ngoài không khác gì thuyền buôn, bên trong lại có rất nhiều siêu năng, nhìn qua liền thấy hai vị Tam Dương, còn siêu năng gần cả trăm người.

Đội ngũ như thế ở trên biển cả, chín phần đều là hải tặc.

Nhưng cũng có chút ngoại lệ, có thể là đội ngũ trên lục địa càn quét hải tặc… nhưng khả năng này rất ít!

Lý Hạo đạp lên boong thuyền, đằng không mà lên.

Trong nháy mắt, xuyên thẳng qua hư không, đứng lặng trên thuyền lớn, lỗ tai khẽ rung động, lắng nghe những lời nói trong thuyền kia, một lát sau, đã xác định được thân phận của đối phương, đích thực là một đám hải tặc.

Một khắc sau, kiếm quang lấp lóe!

Ầm!

Một tiếng vang ầm trời, khoang thuyền nổ tung, một đám siêu năng hò hét, Tam Dương gào thét, kiếm quang chiếu rọi hư không.

“Ngươi là ai? Có thù hận gì chăng?”

Một tên Tam Dương hét to, “Bọn ta chính là người của Phá Hải Quân…”

Cái gọi là Phá Hải Quân bất quá chỉ là một tấm màn che mà thôi, kỳ thực chính là Phá Hải Đạo trong bát đại đạo kia.

Lý Hạo một kiếm dập dờn, đầu người bay lên.

“Ngũ Cầm môn, Lý Hạo!”

Lý Hạo khẽ cười một tiếng, chém xuống một kiếm, bốn phương tám hướng, một đám hải tặc, nhao nhao nổ tung!

Đầu tên Tam Dương vừa mới lên tiếng kia đã rơi xuống đất.

Trong chớp mắt, siêu năng khắp thuyền bị giết không còn một mảnh.

Hắn vẫy tay một cái, mấy chiếc nhẫn trữ vật liền tới tay.

Hắn cũng chẳng buồn tìm kiếm thêm, đơn giản xem xét qua một chút, trong thuyền đã không còn nguồn sáng nữa, một kiếm xuyên thủng thuyền lớn, trong nháy mắt, nước tuôn vào thuyền, chiếc thuyền nhanh chóng liền bị đắm chìm.

Lý Hạo không quản thêm nữa, đạp không mà lên, lui về phía thần chu.

Cũng không mất quá nhiều thời gian.

Trên đường đi gặp chuyện bất bình, liền rút kiếm giải thiên sầu.

Hải tặc, hắn vốn dĩ không thích hải tặc.

Võ sư, thích là thích, không thích thì sẽ dùng phương thức của mình khiến đối phương biến mất, sau khi rời khỏi Ngân Nguyệt, Lý Hạo dường như càng thêm thoải mái.

“Đi thôi!”

Nhìn thấy cẩu tử còn đang ở trong nước chơi đùa đám hải tặc nhảy xuống biển kia, Lý Hạo hô một tiếng.

Trên mặt cẩu tử dường như lộ ra một nụ cười, một móng vuốt đâm chết tên hải tặc cuối cùng nhảy xuống biển, bay nhảy mấy cái, bơi về trên thuyền, thuyền nhỏ tiếp tục xuyên thẳng, chiếc thuyền lớn phía sau đã dần dần đắm chìm xuống nước.

Một chi đoàn đội bách nhân trong bát hải đạo, do Tam Dương dẫn đội, trong nháy mắt liền biến mất trên biển cả mênh mông này.

Lý Hạo phi rất nhanh.

Trên đường hễ cứ nhìn thấy thuyền hải tặc, hắn đều sẽ dừng bước lại, trực tiếp xuất thủ đánh giết, về phần tìm kiếm Quang Minh Kiếm … đây cũng là phương pháp tìm kiếm, có lẽ giết người nhiều rồi, Quang Minh Kiếm sẽ tự chạy ra ngoài thôi.

Trời đã sáng.

Trên biển, khi trời sáng, mặt trời mọc đặc biệt đẹp đẽ, giống như một vòng mặt trời đỏ, hiển hiện trên biển cả vậy, toàn bộ biển cả bị nhuộm thành màu đỏ.

Lý Hạo nhìn về phương xa, có chút ngưng mi.

Hắn tiến vào hải vực cũng đã được khoảng 3 giờ đồng hồ.

Tốc độ của Cự Côn Thần Chu rất nhanh, tối thiểu cũng đã đi được hơn ngàn dặm, thế nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy Quang Minh Kiếm, Lý Hạo cũng lo lắng sẽ bỏ sót đối phương, bởi vì biển cả rất rộng lớn, nếu như đối phương hành tẩu ở một nơi khác, Lý Hạo chưa chắc có thể nhìn thấy được.

Hắn có thể nhìn thấy chùm sáng, ở nơi không gì che chắn này, nếu là Húc Quang, thậm chí cách xa hơn 10 ngàn mét cũng có thể nhìn thấy được chùm sáng, nhưng 10 ngàn mét, cũng chỉ là 20 hải lý, trên biển cả mênh mông này, 20 hải lý là quá ngắn.