Tuần Dạ Nhân ngoài mặt chỉ có mấy vị Tam Dương... dám độc lập?
Nói đùa!
Mấy cha già này, 100% giấu người, còn về người ở đâu, cái này còn không đơn giản sao, Chiến Thiên Thành, tiểu thành bảo, chỗ kia không thích hợp giấu người sao?
Lý Hạo nghĩ, mấy chục người Võ Vệ quân giấu tại đây, cũng không ai biết.
Còn nữa, Viên Thạc lúc trước mang theo một nhóm Tuần Dạ Nhân đào di tích, cũng không có thu hoạch gì lớn sao?
Lý Hạo cũng không tin.
Cho nên, mấy vị Ngân Nguyệt này, nhất định có tiền dọa người, chỉ là giả nghèo thôi.
Với thực lực của hắn, mang theo đám Võ Vệ quân, đơn giản giết chút người, giờ toàn bộ thành viên cũng sắp Phá Bách viên mãn, thậm chí xuất hiện vị Đấu Thiên đầu tiên.
Những lão già kìa thì sao?
Đám Triệu thự trưởng, trở thành lãnh tụ Ngân Nguyệt đã mấy chục năm rồi.
Còn là sân nhà!
Di tích cũng không biết đào bao nhiêu.
Khổng Khiết mệt tâm: “Lý Hạo, ngươi muốn nhiều tài nguyên như vậy, song những người ở dưới tay ngươi, cũng đâu dùng hết..."
"Cục trưởng, cứu người tiêu hao rất lớn, lần trước cứu Nam Quyền, chúng ta hao phí hơn 10,000 khối Thần Năng Thạch, không tin ngươi đi hỏi Nam Quyền tiền bối, lần này tình huống của Quang Minh Kiếm nghiêm trọng hơn, giờ có lẽ áp chế không nổi, tiêu hao gấp ba, ngươi cảm thấy rất nhiều? Còn nữa, vì sao cần Mộc hệ, bởi vì Mộc hệ mới có thể cứu người, ta cũng không phải lấy để bản thân tu luyện dùng, còn có Nguyên Thần Binh Mộc hệ, thật ra cũng là vì nguyên nhân này, bởi vì tình huống của mụ quá nghiêm trọng, Thần Năng Thạch Mộc hệ chưa hẳn dùng được, chỉ có như vậy, mới có thể cứu MỤ."
Khổng Khiết đau đầu, đòi hỏi quá nhiều.
Nhiều đến mức lão bắt đầu cân nhắc, như thế có lỗ hay không.
Cứu Quang Minh Kiếm, tiêu hao lớn như thế... quả thực quá xa xỉ!
Có thể lấy ra không?
Có thể!
Thế nhưng đó là tài nguyên chiến lược, chuẩn bị dùng cho chiến đấu, sau này có tác dụng lớn, mà không phải tốn hao vì cứu một cái người.
"Cục trưởng, ngươi chậm rãi cân nhắc, suy nghĩ kỹ thì báo ta."
Đâu còn có thời gian đi chậm rãi cân nhắc!
Khổng Khiết trầm giọng nói: "Ngươi qua đó trước đi, ta tìm người thương lượng một chút, lại cho ngươi câu trả lời chắc chắn, nhưng ngươi có thể khởi hành, nếu không... ngươi cũng có thể kịp thời lui về!"
"Ta đang bận!"
Lý Hạo lại dập máy truyền tin, ta không ngốc, còn lâu mới làm.
Để mình cứu Quang Minh Kiếm, nhưng cũng vì các ngươi muốn có được nó.
Đã vậy thì chảy máu chút đi.
...
Giờ Khổng Khiết nhìn về phía những người khác, có chút đau đầu: "Hắn ra điều kiện, 10 kiện Mộc hệ Nguyên Thần Binh, 30,000 khối Thần Năng Thạch, đều là Mộc hệ... còn về hắn vì cảm ngộ mộc kiếm thế, hay là vì cứu người, khó xác định. Cứu người khẳng định sẽ tiêu hao, điểm này thì chắc chắn, nhưng hắn cũng quá tham rồi..."
Ở bên cạnh, Hoàng Vũ trầm giọng nói: "Có thể thông qua Hồng Nhất Đường thuyết phục Lý Hạo hay không?"
"Hồng Nhất Đường?"
Khổng Khiết vô cùng đau đầu, Triệu thự trưởng cũng chậm rãi nói: "Hồng Nhất Đường mở miệng, yêu cầu đó càng cao, Lý Hạo dù gì chỉ muốn một chút tài nguyên, Hồng Nhất Đường mà lên tiếng, đó là muốn độc lập, ngươi cho lão độc lập ở nội bộ Ngân Nguyệt sao? Nếu chịu, ngươi có thể tìm hắn."
"..."
Đây không còn là chuyện tài nguyên!
"Cái kia..."
Khổng Khiết ngắt lời: "Đừng cái này cái kia, ngoại trừ Viên Thạc, ngươi cho rằng ai có thể khiến hắn chịu nghe? Lại kéo dài thêm, Quang Minh Kiếm sẽ chết thật, giờ chỉ nên nghĩ xem Quang Minh Kiếm có đáng để bỏ ra cái giá lớn này hay không, đáng giá... vậy thì làm, không đáng giá, vậy từ bỏ!"
Một cái Quang Minh Kiếm, đáng để bỏ ra cái giá lớn như thế sao?
Triệu thự trưởng nói khẽ: "Nếu Quang Minh Kiếm chịu ở lại Ngân Nguyệt... vậy đáng giá! Võ sư như thế không nhiều. Nếu không chịu, vậy thì không đáng, thời điểm thử thách nhân phẩm, nếu đổi thành Nam Quyền, vậy không đáng, nhân phẩm của Nam Quyền không được, chơi xấu chiếm đa số... Quang Minh Kiếm thì… các ngươi cảm thấy thế nào?"
Khổng Khiết lại nói: "Còn cần cân nhắc, nếu thật sự có lượng lớn cường giả ngăn chặn, Lý Hạo đi, có thể nhìn thấy người hay không? Gặp được, có thể có cơ hội giúp mụ chữa thương hay không, phải biết trong tình huống đó, Lý Hạo cứu người, cũng không phải chuyện trong nháy mắt, có lẽ cần một địa phương yên tĩnh tránh né."
Triệu thự trưởng thở khẽ một hơi: "Tạm thời không cân nhắc cái này, Lý Hạo dám nhận, vậy chứng tỏ hắn có nắm chắc hoặc là tinh thần mạo hiểm, Thần Năng Thạch có thể cho, nhưng Nguyên Thần Binh... còn là Mộc hệ, nào có nhiều như vậy Mộc hệ, 3 thanh, ngươi hỏi hắn có chịu hay không, chịu thì lập tức xuất phát, không chịu... bỏ đi, Quang Minh Kiếm tự cầu phúc đi!"
3 thanh!
Khổng Khiết gật gật đầu, không thảo luận gì thêm, tiếp tục thông qua hắc khải liên hệ với Lý Hạo.
...
"3 thanh?"
Lý Hạo có chút líu lưỡi, quả nhiên có tiền, 3 thanh Mộc hệ, nói cho liền cho, mấu chốt là Thần Năng Thạch thế mà không có cò kè mặc cả!
30,000 miếng!
Lúc trước, tại Chiến Thiên Thành, thu được mấy chục miếng, Hách Liên Xuyên cười không ngậm mồm vào được, Hách bộ trưởng a, ngươi thiệt đáng thương, mới vì mấy chục miếng Thần Năng Thạch cười thành như thế.
Ngươi nghe chút đi!
Vì cứu Quang Minh Kiếm, Ngân Nguyệt chịu bỏ ra 30,000 miếng!
Lý Hạo nhìn về phía Hách Liên Xuyên đang điên cuồng hấp thu năng lượng, nhìn y thật đáng thương, bỗng nhiên không muốn đả kích y, suy nghĩ cẩn thận, vẫn quyết định mở miệng: "Hách bộ, bên Ngân Nguyệt ra 3 thanh Nguyên Thần Binh, 30,000 miếng Thần Năng Thạch, để cho ta đi cứu Quang Minh Kiếm, ngươi thấy thế nào?"
"Cái gì?"
Hách Liên Xuyên lập tức mở mắt, nhìn về phía Lý Hạo.
Lý Hạo lặp lại một lần.
Hách Liên Xuyên há hốc mồm, hồi lâu mới cộc lộc nói: "Nói đùa, bọn hắn nào tồn kho nhiều như vậy, 3,000 miếng tồn kho, ta còn tin, dù sao cũng cả Ngân Nguyệt, 30,000 miếng..."
Lý Hạo cười: "Không tin thì thôi."
Hách Liên Xuyên muốn nói lại thôi, bỗng nhiên nhắm mắt, không thèm nghĩ nữa, trong lòng có chút khó chịu, cay đắng quá.
Y cảm thấy có thể là thật.
So sánh như thế... y thật đáng thương.
Mấy lão già Ngân Nguyệt có tiền như vậy sao?
30,000 miếng!
Đây là khái niệm gì?
Cả đời của y chưa từng nhìn thấy nhiều Thần Năng Thạch như vậy.