Không nói gì thêm, vung tay lên, đạp không mà đi, Hắc Báo ở trong biển nhanh chóng vượt biển mà đi, dưới chân, giống như có sóng nước chập trùng, cảm giác rất giống thế của Cửu Đoán Kính diễn hoá.
Con chó này hình như đã tu luyện Cửu Đoán Kính đến một cấp độ cực kỳ cao thâm, nó cũng không giỏi cái khác, Ngũ Cầm thuật chỉ học được da lông, ngược lại là Cửu Đoán Kính, hình như thực sự đạt đến chân truyền.
Một người một chó, nhanh chóng tiến lên.
Bay thẳng tới mấy chục dặm, Lý Hạo đã thấy, thấy một chiếc thuyền khác, cũng có cờ xí tung bay, nhưng không có đèn đuốc sáng trưng, chỉ có bóng tối, nhưng trong mắt của Lý Hạo nhìn thấy, lại hơn 100 chùm sáng!
Khoảng trăm người!
Nhưng cảm giác chất lượng rất cao, trước đó những hải tặc kia, Tinh Quang sư cũng có, nhưng nơi này, yếu nhất cũng là Nguyệt Minh, phần lớn đều là Nhật Diệu, còn có 3 cường giả Tam Dương.
So với nhóm trước đó, nhân số tuy ít hơn nhiều, nhưng chất lượng cao hơn nhiều.
Bạch Sa đạo!
Nhìn thấy cờ xí kia đón gió tung bay trong bóng tối, Lý Hạo biết đây chính là Bạch Sa đạo, không ngờ đối phương một trước một sau, đến hai chi Bạch Sa đạo, một vị Húc Quang trung kỳ, một vị hậu kỳ.
Quá coi trọng Ngân Nguyệt rồi!
"Giết sạch bọn hắn!"
Lý Hạo đưa tin Hắc Báo, sau đó vô thanh vô tức đáp xuống thuyền.
Như sát thủ hắc ám, hắn nhanh chóng khóa chặt một vị Tam Dương, một kiếm im ắng giết chết, phù một tiếng, một kiếm đứt cổ!
"Địch tập!"
Lập tức có tiếng hét chói tai vang lên.
Lý Hạo lại giống như vương giả hắc ám, du đãng trong thuyền, một kiếm liên tiếp một kiếm, dù là võ sư, trên người mặc ngân giáp, chúng căn bản tìm không thấy mình, chỉ có thể bị mình giết thì chúng mới có thể biết mình ở đâu.
"Địch nhân quá mạnh, trốn!"
Có người rống to, nhảy xuống nước, vừa nhảy xuống... lập tức biến mất, bị Hắc Báo canh giữ ở trong nước, trực tiếp xé rách, tên này đến tên khác chìm sâu xuống biển.
Có người bay lên trời, sau đó ánh kiếm lấp lóe, thi thể rơi xuống.
"Chúng ta là Bạch Sa quân... vị cao nhân nào..."
- Phốc phốc!
Lời còn chưa nói xong, người đã chia năm xẻ bảy, Bạch Sa quân?
Một đám đạo phỉ ăn người, lại dám gọi quân!
Điều này khiến Lý Hạo cảm thấy cực kỳ nực cười.
Trong bóng tối, Lý Hạo không chút kiêng kỵ xuất kiếm, dù thương thế đã rất nặng, nhưng hắn chỉ muốn nhanh chóng giết sạch lũ người này!
Liên tục trong 5-6 phút, Lý Hạo một cước đá nát cửa một khoang thuyền, một kiếm chém giết một vị siêu năng trốn ở trong đó, lộ ra nở nụ cười.
Trốn đi đâu được hả?
Bên ngoài, Hắc Báo cũng nhảy lên thuyền.
Một người một chó, không ngừng du đãng trong thuyền, từng đợt tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, có người ôm lòng cầu may, muốn tránh bọn họ truy sát, thu liễm siêu năng, nhưng trong mắt của một người một chó, gần như không có chỗ cho cái gọi là thu liễm.
Một cái dựa vào ánh mắt, một cái dựa vào mùi đặc thù để phân rõ.
Mấy phút sau, thuyền lớn hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Lý Hạo lại có thêm một số nhẫn trữ vật.
"Lưu đoàn trưởng, có ai biết lái thuyền không? Lái chiếc thuyền kia tới tụ hợp cùng ta, bên này lại thu được một chiếc thuyền!"
Lý Hạo nói qua băng tần, rất nhanh, Lưu Long đáp: "Có, lập tức đến ngay!"
...
Qua khoảng hơn 10 phút, chiếc thuyền lớn rách nát dù xuất hiện một vài lỗ hổng, nhưng vẫn có thể chạy, tới gần chiếc thuyền Lý Hạo đang ở.
Hai chiếc thuyền đều rất lớn, cũng rất kiên cố.
Hẳn là được siêu năng gia cố, thậm chí là vận dụng một số bảo vật, luyện chế vào trong thuyền lớn, siêu năng công kích cũng không thể dễ dàng phá hủy.
Giờ phút này, Lưu Long bọn hắn cũng nhìn thấy trên thuyền thi thể.
Rất nhanh, có người nhảy lên thuyền, không cần Lý Hạo chỉ thị, bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp chiến trường.
Không bao lâu, Liễu Diễm cũng nhảy qua, nhìn về phía Lý Hạo, mở miệng nói: "Trấn an một lúc, nhưng cảm xúc đều vô cùng không ổn định, bên kia thi thể quá nhiều, có cả thi thể của bách tính, cũng không tiện ném vào biển... Đoàn trưởng, có thể chuyển người qua bên này không?"
"Ừm."
Lý Hạo khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Liễu Diễm nhanh chóng trở về an bài, Hồng Thanh lúc này cũng mang đôi mắt đỏ hoe đi tới, trút bỏ áo giáp, có vẻ hơi thương cảm: "Đoàn trưởng, các nàng thật đáng thương, không có nhà để về, ta... ta có thể dẫn các nàng trở về Ngân Nguyệt, sau đó đưa về Kiếm Môn kjppmg?"
"..."
Lý Hạo khẽ giật mình, Hồng Thanh vội nói: "Bên phía Kiếm Môn, có không ít tình huống tương tự loại... loại này, rất khó xoa dịu, rất dễ lưu lại chấn thương tâm lý, Kiếm Môn chúng ta có kinh nghiệm, bằng không dù cho các nàng tiền, cho các nàng ăn uống... thời gian lâu dài, cũng dễ dàng phát điên! Đến Kiếm Môn, ở cùng những người có cùng trải nghiệm, có thể an ủi các nàng, khuyên bảo các nàng, như thế, các nàng có thể rời khỏi bóng tối, tìm lại cuộc sống mới, bằng không... đến đâu, các nàng có lẽ cuối cùng đều sẽ chết."
Lý Hạo gật đầu, hắn cũng không rõ nên xử lý loại tình huống này như thế nào.
Giờ Hồng Thanh nói như vậy, hắn ngược lại an tâm hơn nhiều.
Kiếm Môn... có lẽ có thể xử lý những chuyện mà hắn không cách nào giải quyết.