Lưu Ngọc suy nghĩ rõ ràng, hắn nhắm hai mắt, hai tay đặt trên đầu gối, chầm chậm thi triển Tôn Thần diệu pháp.
Lập tức có hai luồng cảm giác hoàn toàn khác nhau truyền đến Nguyên Thần sơ khai, bên trái lạnh lẽo, bên phải lại nóng rực.
Lúc mới đầu, hai luồng cảm giác này không hề rõ ràng, song càng về sau chúng càng trở nên mãnh liệt và dần dần kéo theo những trận đau.
Nóng lạnh giao nhau, luyện Nguyên Thần sơ khai bằng cách thức vừa đau đớn vừa không thô bạo. Kiểu luyện này không hề động đến căn nguyên của Nguyên Thần, song nếu mất khống chế dù chỉ một chút thì sẽ có khả năng làm tổn hại đến căn nguyên.
Lưu Ngọc cần phải duy trì tỉnh táo trong cơn đau, phải chịu đựng để thi triển công pháp hoàn thành tu luyện cho đến khi Tôn Thần diệu pháp được vận hành trọn vẹn một lần thì mới dừng lại.