Không biết có phải ảo giác hay không, Lưu Ngọc cảm thấy trước khi tôn trưởng lão rời đi nấn ná nhìn mình một thoáng.
Chẳng lẽ bởi vì mình linh giác nhạy bén, phát hiện ba vị trưởng lão có mặt đầu tiên sao?
Lưu Ngọc không cách nào hiểu rõ, không nghĩ ra đáp án thì cũng không đắn đo nhiều thêm.
Mãi đến lúc này hắn mới âm thầm yên tâm, xem ra tu sĩ Kim Đan bình thường cũng không nhìn ra ngụy trang của Ẩn Linh thuật. Nếu vậy, chỉ cần không có tu sĩ năng lực đặc thù nào đó xuất hiện thì hắn có thể an tâm lưu lại tông môn tu luyện, không sợ người khác phát hiện tốc độ tu luyện của mình khác thường.
Sáu người nhìn nhau, đồng loạt thở phào một hơi nhẹ nhõm. Áp lực khi đối mặt tu sĩ Kim Đan thật sự không nhỏ, dù là ba vị trưởng bối tông môn chăng nữa, sau trận đại chiến vẫn cần trở lại Vọng Nguyệt thành chịu phạt, thế nên cả sáu người chẳng vui mừng là bao, chờ ba vị trưởng lão đi rồi, lại nói vài câu xã giao rồi cũng đều tán đi.