Mãi cho đến khoảng bảy ngày sau thì hắn mới triệu tập hết tất cả những tu sĩ từng tiếp xúc với Đường Thiên Bảo, nghe xong tất cả những lời kể của chúng tu sĩ.
Trong đại sảnh, Lưu Ngọc ngồi bên cạnh một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt một quyển sách trống.
Sau khi chỉnh lý xong toàn bộ thông tin thu thập được, cùng với sự lý giải của bản thân hắn, hắn mài mực rồi nâng bút, bắt đầu chậm rãi viết:
[Ta sinh ra trong một nhà dân nghèo, phụ mẫu đều là tá điền nhà địa chủ, thời gian trôi qua vô cùng cực khổ. ]
[Năm đó ta bảy tuổi, quê nhà có tận mấy tháng không mưa, nổ ra nạn đói trăm năm khó gặp. Vì để sống sót, phụ mẫu quyết định dẫn ta rời khỏi sơn thôn nhỏ, tìm nơi nương tựa, đi tha phương kiếm ăn. Mặc dù luyến tiếc ruộng đồng, không nỡ rời quê hương quen thuộc, nhưng vì để tiếp tục sống sót, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. ]