Lạc Thư giúp Ninh Chuyết suy diễn sâu hơn, hắn dường như nhìn thấy một tòa mê cung học thức rộng lớn sâu thẳm, đang từ từ trải ra trước mắt.
Phụt, phụt…
Cánh tay Ninh Chuyết cử động như máy móc, không ngừng đâm dùi gỗ vào đùi mình.
Máu tươi chảy lênh láng, đã tích tụ thành một vũng trên mặt đất.
Dây thừng siết chặt khiến tóc kêu kẽo kẹt.