Lúc này nhìn phụ thân cùng sư phụ trò chuyện vui vẻ, bầu không khí thật hài hòa. Sư tỷ cùng mẫu thân cũng nhỏ giọng nói chuyện riêng tư.
Những lo lắng của Đinh Lạc về vấn đề ở chung không thể hòa hợp với nhau đã gần như biến mất.
"Nói mới nhớ, Đinh Lạc người này, kỳ thực nơi nào cũng tốt, chỉ có một tật xấu là thích lo chuyện bao đồng, thì nhất định phải sửa."
Sư phụ Trường Vân đạo nhân đã sáu mươi bảy tuổi, cả đời lão liền thu hai đồ đệ, trong đó có người lớn hơn là Mộc Xuân Tú tư chất bình thường, sau đó đến ba mươi năm tuổi có thể đến Ngũ Phẩm đã là tốt rồi.
Về phần tiểu đồ đệ trẻ tuổi Đinh Lạc, có khá nhiều hy vọng, có thể trong tương lai, sẽ xuất hiện một cao thủ Bát Phẩm, hay thậm chí là Cửu Phẩm đầu tiên trong môn hạ của lão!
Đến lúc đó, mặc dù Trường Vân đạo nhân lão thực lực thưa thớt, chỉ miễn cưỡng bước vào ngưỡng cửa cao phẩm.
Nhưng nếu đồ đệ đủ mạnh, cũng có thể làm chói lọi cửa nhà!
Như vậy, lão ta cũng hài lòng.
Chỉ là... người đồ đệ này chỗ nào cũng tốt, nhưng lại có một tật xấu. Tính khí nôn nóng, nhiệt tình vì lợi ích chung, luôn thích đấu tranh chống lại sự bất công.
“Sư phụ, không phải là ngươi không biết, ta chỉ là nhìn không nổi mấy người đó làm một số việc.” Đinh Lạc gãi gãi đầu, giả ngu cười nói.
"Ngươi ấy à..." Trường Vân đạo nhân có chút bất đắc dĩ. Vẫn muốn nói chuyện.
Đột nhiên, trong rừng cây cách đó không xa truyền đến một tiếng hét kinh hãi.
"Cứu mạng với!"
Đinh Lạc cau mày và nhìn đi chỗ khác.
Ngay sau đó hắn ta nhìn thấy một người hái thuốc cả người đang vô cùng chật vật chạy ra khỏi rừng với khuôn mặt bê bết máu, và sau lưng hắn ta là một con hổ đen to lớn nhảy ra khỏi khu rừng lao về phía sau lưng của người hái thuốc.
"Thật to gan! Súc sinh cũng dám làm hại con người!" Đinh Lạc lập tức rút đao bước tới, lao thẳng về phía con hổ đen.
Gào!
Con hổ đen gầm lên, ngẩng đầu ngước nhìn Đinh Lạc, nhưng không dừng lại, nó quay người lao về phía hắn ta.
Đinh Lạc không sợ hãi chút nào, ngay lập tức chiến đấu với con hổ đen bằng một thanh đao.
Chỉ là hắn ta căn bản không để ý rằng trong rừng cây phía sau con hổ đen, có một người áo xám mặt quỷ, đang từ từ tiến đến.
Hắn ta giữ người hái thuốc, không giết hắn ta ngay lập tức, chẳng qua là vì muốn đút một chút đồ ăn vặt cho sủng vật nhỏ của mình.
Nhưng không ngờ lại gặp người đi đường ở vùng núi cằn cỗi này.
“Coi như các ngươi xui xẻo.” Một ánh mắt tàn nhẫn lóe lên trong mắt người mặt quỷ.
Rất có thể người hái thuốc biết vị trí gần đúng của động Thiên Cực, mặc dù khả năng này có thể là rất nhỏ.
Nhưng đề phòng vạn nhất có thể xảy ra chuyện gì, tốt hơn hết là giết hết những người sống xung quanh.
Chỉ có người chết mới là người giữ bí mật tốt nhất.
Đây luôn là nguyên tắc mà người mặt nạ quỷ tin tưởng nhất.
Thân là Cửu Phẩm trong môn phái, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, hắn ta sẽ có tư cách trở lại Bái Thần trong môn, kéo dài tuổi thọ.
Vì vậy, lần này, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại và không được phép mắc nửa điểm sai lầm nào!
Nhìn đoàn xe ngựa xuất hiện trên đường đi, tâm trạng nhàn nhã của người mặt quỷ ban nãy cũng dần dần thay đổi.
Ở một nơi xa xôi hẻo lạnh như vậy, bình thường mấy ngày liền cũng chưa chắc đã có một chuyến xe đi ngang qua, như vậy hắn ta vẫn có thể xui xẻo mà gặp phải người tới. Quả thực là...
Hắn ta lập tức thay đổi ý định, vẫn nên dừng cuộc chơi ở đây rồi mau chóng diệt khẩu, sau đó hái bảo dược đem trở về, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng.
*
*
*
Gào!
Có thể nghe thấy tiếng hổ gầm ở đằng xa.
Bên cạnh đống lửa, Trương Vinh Phương hơi ngẩng đầu lên nhìn về hướng có âm thanh phát ra truyền tới nơi này.
"Nơi này có hổ lớn?"
“Chà, có một số, có khá nhiều.” Nỗ Ba n gật đầu, “Có quá ít thành trấn xung quanh núi Giác Lâm, thỉnh thoảng có chướng khí độc vật trong rừng, cộng với nhiều loại hình mãnh thú cũng như côn trùng lớn.
Vì vậy, những người dám tới đây hầu hết đều là những người can đảm. Hoặc trong nhà không có cách nào, chỉ có thể liều mạng đến đây tìm kiếm vận may."
“Người thường đến đây, ở đây lâu, e rằng không sống nổi.” Trương Vinh Phương lắc đầu.
"Đúng vậy. Nếu không có sự bảo vệ của những võ nhân có võ công cao cường, những gia đình người bình thường dù có ít tiền cũng không muốn đi đâu xa. Đây là hoàn cảnh của hầu hết các gia đình trong nội địa." Nỗ Ba n đồng ý nói.
“Còn đường biển thì sao?” Trương Vinh Phương hỏi, “Đường biển chắc sẽ tốt hơn nhiều, đúng không?”.
"Biển sợ gió. Trên biển mênh mông vô bờ vô tận, sợ nhất là bị sóng gió đánh tới mức lệch khỏi hướng đi. Một khi đã sai lệch, muốn điều chỉnh được thì phải là hoa tiêu rất lợi hại mới được." Nỗ Ba n đáp.