TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 707: Lâm Lang (5)

"Chờ một lát. Ta để thị vệ thiếp thân đến lấy mật quyển." Chu Đông Quân mỉm cười nói một câu với Trần Hãn.

"Không sao, ta không vội." Trần Hãn gật đầu. Hắn ta mỉm cười trở lại.

Chu Đông Quân còn muốn nói chuyện, lại chợt ngửi được một cỗ hương khí vô danh truyền ra.

Lông mày hắn ta cau lại, muốn kéo dãn khoảng cách.

Đột nhiên đầu hơi choáng váng.

Lúc này trong lòng kinh hãi.

Với tính kháng dược của hắn ta thế mà cũng có thể sinh ra mê muội, có thể thấy mùi thơm này...

Phốc!

Trong lúc đó, Trần Hãn trước mắt nhanh như tia chớp đánh một chưởng nặng nề vào chính giữa lồng ngực hắn ta, sau đó tay kia khẽ vỗ sau cổ.

"Ngươi?"

Hai mắt Chu Đông Quân ngạc nhiên, đôi mắt trợn lên, ngất đi.

Trần Hãn hơi cười, nâng người nhảy lên một cái, giẫm mượn lực ở mép thuyền, nhẹ nhàng rơi xuống.

Phía dưới sớm có thuyền nhỏ trôi nổi gần đó.

"Đi!"

Trần Hãn kéo người khẽ quát một tiếng.

Thuyền nhỏ cấp tốc chạy ra phía xa xa.

Lúc này trên thuyền lớn của Lâm Lang hội vang lên cảnh báo, từng bóng cao thủ đuổi tới mép thuyền.

"Nhanh đến cứu thiếu chủ!"

"Có thích khách!"

Trong từng tiếng hò hét, từng cao thủ có kỹ năng bơi cực mạnh nhảy khỏi thuyền rơi xuống nước, nhanh chóng đuổi theo thuyền nhỏ.

Đáng tiếc tốc độ thuyền nhỏ cực nhanh, Trần Hãn trên thuyền dùng một tay tóm lấy tóc Chu Đông Quân, đứng dậy nhìn qua cao thủ Lâm Lang hội đuổi theo phía sau.

"Chậc chậc, thực sự là hùng vĩ... Hình như chọc vào tổ ong vò vẽ."

"Vẫn là Bách Thương ngươi lợi hại, xuất mã dễ như trở bàn tay là đã xong một bên." Người chèo thuyền mang mũ rộng vành cười nói.

"Chúng ta không lợi hại, chỉ là chuẩn bị nhiều hơn so với người bình thường một chút thôi." Trần Hãn cười nói.

Từ sớm một tháng trước, hắn ta đã chui vào chiếc thuyền này, quan sát điều tra đời sống thường ngày, nhất cử nhất động của Chu Đông Quân.

Ba mươi ngày sau, hắn ta nắm chắc lỗ thủng phòng thủ trên chiếc thuyền này, sau đó sử dụng ngụy trang chế tạo ra sơ hở mới.

Thời gian ngắn ngủi khi đẩy hộ vệ ra, hắn ta quả quyết ra tay, sau đó thành công.

Tất cả những chuyện này, nhìn như đơn giản, thực ra không phải là ngẫu nhiên.

"Tiếp theo nên làm thế nào?" Người chèo thuyền hỏi.

"Tiếp theo, tự nhiên là để Trần Hãn, tự tay giết vị đại thiếu gia này." Trần Hãn này cười nói.

Động Thiên Cực nằm trên một ngọn núi cằn cỗi hoang dã gọi là núi Giác Lâm, nơi giao nhau của hai tỉnh Đại Linh.

Nhưng hoang dã không có nghĩa là không có ai.

Lúc này, Y Ba Tây Tư đã lưu lại hảo thủ trông coi động Thiên Cực, một người tên là Mông Ba Địch Á, người Hồ Tây, đang huýt sáo, vác đao sau lưng, cởi lưng quần hướng về phía gốc cây xuỵt xuỵt.

Nơi này trước đó đã được quét dọn sạch sẽ một lần, còn rắc bột chống côn trùng và phân của dã thú, bọn dã thú căn bản sợ không dám tới.

An toàn dị thường.

Họ cũng lưu lại ba hộ vệ, tất cả đều là những võ nhân cao thủ được tuyển chọn cẩn thận dưới trướng của đại lão Y Ba Tây Tư.

Xét riêng về cấp bậc, bọn họ có thể chỉ là Tam, Tứ Phẩm, nhưng nếu dùng đủ mọi cách, cho dù là cao thủ Ngũ, Lục Phẩm, hơi bất cẩn một chút cũng sẽ bị bọn họ hạ gục.

Xét cho cùng, những người sống trên biển về cơ bản đi theo con đường kết hợp súng và võ.

Tốc độ và sức mạnh của hỏa khí là những phương tiện hỗ trợ được ưu tiên nhất.

Mông Ba Địch Á xả nước xong, nâng thắt lưng quần, chậm rãi quay người lại, đi về phía doanh địa tạm thời.

Mới đi được mười mét, hắn ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Từng tia mùi máu tanh nhàn nhạt theo làn gió trong rừng xâm nhập vào lỗ mũi của hắn ta.

"Có gì đó không đúng?"

Mông Ba Địch Á vẻ mặt bắt đầu trở nên cảnh giác, thả nhẹ bước chân, từ từ tiến lại gần doanh địa.

Hắn ta gập người lại, ẩm nấp cơ thể mình nhiều nhất có thể bằng những bụi cỏ xung quanh.

Sau một lúc, hắn ta đến vùng lân cận của doanh địa và nhìn vào khoảng trống trên cỏ.

Tê. . .

Thảm trạng trong doanh địa khiến tim hắn ta run lên.

Hai hảo thủ khác còn lại lúc này đã nằm trên mặt đất, miệng đầy máu, đã tắt thở từ lâu.

Và một lão giả tóc bạc, đeo mặt nạ ác quỷ trắng bệch, mặc một thân đồ xám, đi chậm rãi trong doanh địa và có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Mông Ba Địch Á toát mồ hôi lạnh, chậm rãi lui về phía sau, không dám nói lời nào, sau khi lui hơn mười mét, liền tăng nhanh tốc độ, hết sức giảm nhẹ âm thanh, chạy về phía xa.

"Không được! Lập tức phải chạy trở về nói cho lão đại! Có cao thủ đánh lén, hẳn là muốn cướp bảo vật!!"

Mông Ba Địch Á biết động Thiên Cực do mình và những người khác khám phá lần này có giá trị như thế nào.

Chưa kể đến các loại dược liệu quý khác nhau ở bên trong, các loại thảo dược trăm năm ở bên ngoài đã vượt xa thử thách chống trộm của vườn thuốc lâu lăm của tiệm thuốc lớn.

Một điểm nữa, điều quan trọng nhất là địa hình của động Thiên Cực tương đối bí mật, trong kẽ hở của thung lũng có chướng khí che lấp. Chỉ có ba người họ biết đường đi.