TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 601: Lại đi (4)

Không ai có thể nghĩ rằng, thật ra Trương Vinh Phương không phải đang luyện võ, mà là thật sự đột phá... Không lâu sau, chờ sau khi trạng thái ổn định.

“Lại nói, Trần Hãn huynh, năm đó ngươi Ngoại Dược, khoảng cách giữa mỗi lần uống thuốc là bao lâu?” Trương Vinh Phương lên tiếng hỏi. Trần Hãn ở phía sau, như hình với bóng bảo vệ sự an toàn của hắn.

Nghe câu hỏi này, hắn ta nhớ lại: “Chắc là mỗi năm một lần. Tất nhiên, không phải ai cũng có thể uống chín lần Ngoại Dược. Hầu hết mọi người đều không thể tiếp tục sau năm lần.

Sau năm lần, đó là một ngưỡng cửa khác. Sau khi đột phá sẽ có thể thuận lợi tiến vào Nội Pháp. Nếu không thể đột phá, thì phải dừng lại ở đây. Chuẩn bị để xem xét việc Bái Thần.

“Năm lần là ngưỡng cửa sao?” Trương Vinh Phương đã hiểu.

“Chính xác mà nói, nhiều Siêu Phẩm chỉ Ngoại Dược thành công một lần, sau đó thì tiềm lực đã bị tiêu hao hết.

Loại Siêu Phẩm này hầu như luôn được tung ra các nơi ở bên để trấn thủ các sự vụ trong giáo.” Trần Hãn trả lời.

“Có thể đột phá hơn Ngoại Dược một lần, là hai lần đến năm lần. Những người này là Siêu Phẩm, thực lực rất mạnh.

Nếu phối hợp thích hợp thì ngay cả ta, cũng chỉ có thể đối phó với hai người. Các cao thủ cấp độ này nói chung, bình thường đều là cao tầng cấp trung của các thế lực lớn.”

“Vậy Trần sư huynh, ngươi có biết trong Đại Đạo Giáo ta có bao nhiêu cao thủ Siêu Phẩm không?” Trương Vinh Phương không nhịn được tò mò hỏi.

“Chuyện này...”

Trần Hãn cũng hơi nhíu mày: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng theo tiêu chuẩn bố trí của mỗi đường mỗi tỉnh, bố trí ít nhất một Siêu Phẩm.”

“Vậy đúng là rất nhiều á...” Trương Vinh Phương cảm khái.

Đại Linh có một chủ, bốn phó và năm nước lớn, trong thời gian này hắn rảnh rỗi không có việc gì, dựa theo bản đồ tính toán.

Phát hiện... lãnh thổ của Đại Linh về cơ bản tương đương gấp một rưỡi đến hai Trung Quốc ở đời trước. Quy mô và độ phức tạp quốc gia của nó là không thể tưởng tượng được.

Và hầu hết chúng chỉ là thủ phủ của mẫu quốc, bốn phó quốc còn lại cũng có cùng thủ phủ. Phạm vi bao phủ của Đại Đạo Giáo chủ yếu là ở mẫu quốc, còn bốn phó quốc còn lại truyền bá không nhiều, chủ yếu là Phật môn và Chân Nhất Giáo và hầu hết các giáo phái khác.

Một tính toán qua loa một chút, Siêu Phẩm của Đại Đạo Giáo cũng có ít nhất ba chữ số.

“Nhưng Đạo tử đừng lo lắng. Ở Đại Đô, quả thực Siêu Phẩm không tính là gì, nhưng một vị Siêu Phẩm ở những nơi khác thường là người nắm quyền, đơn giản sẽ không liều mình mạo hiểm chấp nhận rủi ro.

Ngay cả khi Thứ Đồng là cảng số 1 thiên hạ, thực lực vượt xa các thành trì bình thường, thì hầu hết cũng không khoa trương được như Đại Đô.”

Trần Hãn nghiêm nghị nói. Hắn nghĩ Trương Vinh Phương đang lo lắng không biết đến Thứ Đồng phải làm sao.

“Vậy thì tốt.” Trương Vinh Phương gật đầu.

Đúng lúc này, trên quan đạo phía trước truyền đến những tiếng khóc nức nở. Tiếng khóc của nữ tử và trẻ em đang dần dần đến gần.

Trương Vinh Phương nheo mắt nhìn về phía trước. Bỗng thấy trên quan đạo quanh co, có một đám người quần áo rách rưới, chậm rãi đi trên đường, ngược chiều với bọn họ.

Trong đội ngũ có hơn mười người, trong đó có năm nữ tử, hai trẻ em, còn lại đều là người già.

Quần áo của họ ban đầu có vẻ bằng chất liệu tốt, nhưng bẩn thỉu và rách nát, rách thành nhiều mảnh, treo trên người như những miếng giẻ rách.

“Đây là bị cướp á.” Có người trong đoàn xe nhẹ giọng nói. Trương Vinh Phương cũng chú ý tới trên người những người này ít nhiều đều có dấu hiệu bị thương, thậm chí một số còn bị viêm và chảy mủ.

Có người bị gãy tay, còn có một đứa trẻ bị quấn một bên mắt, máu đang từ từ rỉ ra. Những người này rõ ràng đã không được điều trị trong một thời gian.

Ngoài ra, Trương Vinh Phương nhận thấy hầu hết những người già đều mặc quần áo màu đen. Không chỉ vậy, bọn họ còn đội những chiếc mũ màu xanh ngọc.

Đoàn xe của đám người Vĩnh Hương quận chúa nhìn thấy thế, nhưng không có bất cứ hành động nào. Có mấy người cúi đầu không dám nhìn. Đặc biệt là những đứa trẻ, một đứa bé trai chỉ mới bảy tám tuổi đã bị hỏng một mắt.

Một bé gái khác khoảng 5 tuổi trên vai có một cái lỗ thối rữa to bằng quả trứng gà, cái lỗ thối rữa gần như xé toạc một bên vai của cô bé, có thể nhìn thấy phần máu thịt đỏ sẫm bên trong.

Vẻ mặt cô bé ngây thơ, nắm lấy góc quần áo của mẫu thân bằng đôi tay nhỏ bé bẩn thỉu của mình.

“Đó có vẻ là một vết thương do mũi tên mưng mủ.” A Nhất thấp giọng nói. Hắn ta đã từng thấy một vết thương như vậy trước đây.

Trương Vinh Phương thở hắt ra một hơi dài, gật đầu. Sau đó, nhìn thấy đám người này đi đến trước đoàn xe, từng người từng người quỳ xuống, không một tiếng động dập đầu lạy. Hai đứa trẻ bị thương nặng nhất được đẩy lên hàng trước, quỳ xuống đất theo.