Mấy thuộc hạ vẻn vẹn chỉ là cao thủ bình thường ấy, đối mặt với lực lượng bí ẩn bên trong Đại Đạo Giáo, căn bản là không thể nào đối kháng được.
Đảo mắt đã bị bài trừ bảy tám phần mười.
Số rất ít còn lại dù không bị bài trừ thì cũng thất kinh, bỏ trốn mất dạng.
Lúc này, Trương Vinh Phương mới chậm rãi từ từ đi tới Bách Tín lâu, ngửa đầu nhìn cửa sổ tầng trệt có chút xốc xếch, nhíu mày.
Hắn không có lập tức đi vào.
Từ vừa mới bắt đầu, hắn đã rất rõ ràng, một đống lý do mà sư tôn Sùng Huyền cho ra kia, một đống lý do về tư chất hắn vẫn được.
Thật ra đều là giả.
Dù sao hắn không phải là kẻ ngu si, đảo mắt đã phục hồi tinh thần lại.
Đặc biệt là sau khi xác định tình huống thực tế của nhiều đệ tử trong giáo, liền càng hiểu thêm rằng, ban đầu Sùng Huyền chỉ là đang lừa dối hắn.
Thế nên, về vấn đề tu vi văn công của mình ở trong giáo phái rốt cuộc là thế nào, trong lòng hắn sớm đã có tính toán.
Mà tư chất như vậy... Lại có thể tùy ý rời khỏi Thiên Bảo cung...
"Minh Nguyên sư thúc?" Bỗng, hắn xoay người, nhìn về phía một bóng người cách đó không xa đằng sau.
Người nọ có sắc mặt lãnh đạm, một thân đạo bào màu đen, rõ ràng là Minh Nguyên trước đó vẫn đi theo hắn.
Minh Nguyên khẽ gật đầu với hắn, xoay người biến mất trong dòng người.
Trương Vinh Phương nhìn hắn ta rời khỏi, không nói gì.
Hắn không rõ ràng lắm cái gật đầu đó là có ý gì, nhưng hắn biết rõ, Minh Nguyên vô cùng có khả năng chính là cao thủ được phái tới để đặc biệt bảo vệ hắn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn dám một mình đi ra ngoài.
Vẫy tay áo, hắn bước đi hướng Bách Tín tửu lâu.
Bên trong lưa thưa thực khách, có người không ngừng cạn rượu, có người nhỏ giọng nói chuyện, có người một thân một mình yên lặng ăn đồ ăn đơn giản.
Còn có người mang theo nha hoàn người hầu, thịt cá xiêm áo đầy bàn.
Trương Vinh Phương không chần chờ, hỏi thẳng tiểu nhị, sau đó bước lên phòng Phi Thiên ở lầu ba.
Bịch.
Bỗng, một nữ tử thon thả vội vã xuống lầu giống như bị đẩy xuống, ngã lệch qua hướng hắn.
Trương Vinh Phương theo bản năng lắc mình tránh ra, nhưng không ngờ bàn tay nhỏ của đối phương đưa ra, nhét một thứ vào trong tay hắn.
Hắn cúi đầu nhìn, đó là một thứ có dáng dài mảnh được dùng vải xám bao lấy, ước chừng cỡ gần một ngón tay.
Trương Vinh Phương đang định quăng nó đi, nhưng trước mắt bỗng nhoáng lên sắc vàng.
Đó là võ phù của Kim Sí Lầu!
Trên tay hắn dừng lại, khi nhìn sang đối phương lần nữa thì đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Hắn đứng trên bậc thang, dừng một chút, giấu vật kia vào trong tay áo.
"Đi mau, không đi thì đừng cản đường!" Phía sau truyền đến tiếng nói không kiên nhẫn của thực khách còn lại.
Trương Vinh Phương không thể hiện ra gì, tiếp tục bước lên trên.
Nhưng vật kia, lại làm dấy lên lòng hiếu kỳ của hắn.
Hắn không sợ độc, trên tay hắn mang bao tay đặc chế, chính là để phòng bị làn da bên ngoài tiếp xúc với độc tố.
Vật kia cũng được bao bằng vải vóc, rõ ràng là để đề phòng bị người khác phát hiện.
Nàng kia vẫn còn lợi dụng võ phù của Kim Sí Lầu, hạ thấp tính cảnh giác của mình.
Trong tiếng bước chân bịch bịch, rất nhanh, Trương Vinh Phương đã được dẫn đường tới phòng Phi Thiên ở lầu ba.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong trống không, chẳng có ai cả.
Trương Vinh Phương cũng không để bụng, trở ra, tìm một vị trí ngồi xuống.
Bảo tiểu nhị mang lên ít rượu và thức ăn.
Hắn chậm rãi bắt đầu ăn trước.
Đóng cửa phòng lại.
Lúc này hắn mới lấy vật vừa tới tay kia ra, đặt lên bàn.
Bóc mở vải xám bao bên ngoài, bên trong là một chiếc chìa khóa đen có đường vân tuyến vàng.
Trên vải còn có một hàng chữ.
Chữ viết xinh đẹp, tinh tế, tỉ lệ cỡ chữ gần như giống nhau.
"Từ nay về sau, chỉ tin bản thân. Đừng sợ..."
"Cái nét chữ này..." Trương Vinh Phương nhăn mày lại, hôm nay sau khi hắn đột phá Siêu Phẩm, trí nhớ đã khá nhiều hơn so với trước kia.
Hắn liếc mắt liền nhận ra, đây hình như là nét bút của Thiên Nữ Đồng Chương.
Lại cầm chiếc chìa khóa đó lên xem, hắn tỉ mỉ kiểm tra, lại phát hiện ra tuyến vàng trên chiếc chìa khóa ấy giống như vẽ nên một cái bản đồ.
Bên ngoài chìa khóa đen nhánh, từng đường vân tuyến vàng trườn quanh, một bên có một cái điểm đỏ rõ ràng.
Thấy điểm ấy, Trương Vinh Phương bỗng nhớ tới một loại phương thức tiết lộ mình đã từng thấy trong Kim Sí Lầu.
"Cái này... Trên chìa khóa, hẳn là một bức tranh..."
Sau khi đoán được ý trong đó, Trương Vinh Phương lấy vải xám thấm đẫm nước, sau đó trải nó ra, nhẹ nhàng đặt nửa đoạn trước của chìa khóa lên một mặt của vải xám.
Sau đó cuộn chìa khóa lại.
Rất nhanh, một đường tuyến vàng rất nhỏ được sao chép lại từ trên chìa khóa.
Trên vải xám, rõ ràng hiện ra một bản đồ có bộ dạng đặc biệt. Đằng sau bản đồ thần kỳ còn có một ký hiệu cứng cỏi vặn vẹo.