TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 932: Thông tin (2)

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, xác định đối phương thật sự không có địch ý, đều tự tách ra về đường mình.

Đêm nay, Trương Vinh Phương đã đạt tới mục đích của mình.

Biểu hiện ra võ lực, cho thấy thái độ.

Tiếp theo, chính là một nhóm người trong phủ nha ra bài.

Hắn lười nhác trở về phủ nha, trực tiếp đi vào chỗ tối đổi trang phục, tới quán rượu uống rượu ăn món ăn, nghe hát đến bình minh, mới chậm rãi trở về nha môn.

Mà lúc này mấy người Thượng Quan Chỉ và Kim Vĩnh Hòa sớm đã quy củ chờ ở cửa nha môn.

Chút lợi ích bên phía nha môn không thể dao động người mạnh hơn trong gia tộc ra mặt.

Cho nên cách duy nhất của bọn họ chính là cúi đầu.

Đến tận đây, ngày thứ nhất Trương Vinh Phương mới đến phủ Tình Xuyên, đã chính thức chưởng quản tất cả quyền lực bên trong bên ngoài phủ nha.

*

*

*

Mấy ngày sau.

Đại Đô - Tây Giao.

“Lắc lư bụng da trái tim rộng lớn a~~“

“Một giấc chiêm bao ngủ đến khi trời tự sáng a ~~“

“Ăn uống no nê, vậy thì lại ngủ một giấc a lại ngủ một giấc ~~“

Bên ngoài một quán rượu nông gia, Nhạc Đức Văn say khướt chậm rãi từ từ đi trên bờ ruộng, chậm rãi từng bước, xiêu xiêu vẹo vẹo, toàn thân là mùi rượu.

Cận vệ Tuyết Hồng các, vị kia suốt ngày kỳ quái đã sớm trở về xử lý việc vặt vãnh trong tộc đàn.

Đổi lại là một lão đầu suốt ngày trầm mặc ít nói, sẽ chỉ âm thầm đi theo.

Hắn tên là Tuyệt Ảnh, cùng là Liệt tướng, là người tạm thời thay quân, thì hoàn toàn khác nhau người trước đó, chưa hề nối liền với nhau.

Lúc này Tuyệt Ảnh đứng xa xa nhìn Nhạc Đức Văn vừa ậm ừ bài hát, vừa lắc lư xiêu vẹo. Ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ.

Thời gian thay quân bị đổi thành một tháng, trong một tháng này tạm thời thay thế tất cả công việc của vị trước đó.

Nhưng.

“Tình huống thế nào rồi?” Tuyệt Ảnh sau lưng, một âm thanh nhỏ như muỗi kêu thì thầm vang lên.

“Nhìn không hiểu.” Tuyệt Ảnh có hơi nhíu mày. “Không nhìn thấu rốt cuộc lão nhân này còn lại bao nhiêu thực lực.”

“Vậy cứ trực tiếp động thủ. Thực sự Đại Đạo Giáo đơn giản ỷ vào bà điên bên Trạch tỉnh, Thiên Bảo cung chẳng qua chỉ dùng để ổn định ngụy trang Linh đình, chỉ là cái thùng rỗng thôi.” m thanh thì thầm kia nói khẽ.

“Chung quanh đều đã chuẩn bị xong?” Tuyệt Ảnh hỏi lại.

“Ờm, nhân viên được điều động cũng đã đến, cơ hội tốt nhất là năm ngày sau, sau khi tế bái linh vị tổ tiên. Khi đó tất cả lực lượng hộ vệ chung quanh, đều đi bảo vệ nhân vật quan trọng trong các đại quý tộc hoàng tộc. Không có lực lượng nào giám thị vờn quanh, thuận tiện cho lúc sau thoát thân.” m thanh thì thầm lên tiếng.

Đến cấp độ của bọn họ, không ai lại vui lòng hi sinh người tác thành cho hắn.

Cứ cực khổ hơn nửa đời người, mơ hồ vì một ít lý do liều mạng với người khác.

Đây không phải là lợi hại, mà là ngu.

Cho nên nếu không lập đường lui cho tốt, không ai lại chọc lên mạo hiểm to lớn làm chuyện vây giết ám sát như thế.

“Năm ngày sau sao? Được.” Tuyệt Ảnh khẽ gật đầu.

Lại để lại cho tên quê mùa này năm ngày nữa.

Ánh mắt của hắn ta bình thản, không mang theo mảy may tình cảm nhìn chăm chú bóng lưng của Nhạc Đức Văn.

Nhạc Đức Văn lúc này mắt say lờ đờ mông lung, đang nhìn trăng sáng trên bầu trời, lắc lư hát ca tạp kịch.

Trên mặt lão là nụ cười tươi, thế nhưng không hiểu sao, cảm giác cô độc quanh quẩn trong đầu đã rất nhiều năm, giờ đây lại hiện ra như hình với bóng.

Lão nhớ tới tình nhân trong mộng của mình, khi nàng chết ở trong lòng của mình thì vẫn còn run rẩy cầm lấy tay lão , nói tên khốn Nhạc Đức Văn này, vì sao không tới tìm nàng sớm một chút.

Lão nhớ tình nhân trong mộng thứ hai của mình, nàng tức giận cau mày, đứng bên hành lang bạch ngọc của hoàng cung, mắng lão không dám cướp hôn, sau đó nguyền rủa lão sinh nhi tử không có lỗ đít, và rồi xoay người nghênh ngang rời đi.

Lão nhớ tới tình nhân trong mộng thứ ba của mình…

Người thứ tư.

Người thứ năm.

Cho đến người cuối cùng.

Ừ, lão không nhớ rõ là có bao nhiêu người rồi nữa.

Nói chung là vào giờ khắc này, lão nhớ tới rất nhiều người. Các nàng như sắc màu rực rỡ, hội tụ thành một bức tranh thiên kiều bá mị trong đầu.

Cuối cùng lại biến thành khuôn mặt duy nhất mà lão không có được.

Đáng tiếc

"Đáng tiếc, đó đều là chuyện đã qua."

Gần đây lão cảm thấy tinh thần của mình càng ngày càng không tốt.

Sau chuyến Ngọc Hư Cung lần trước, sau khi lão giao tất cả mọi chuyện cho sư thúc Phong Bà Tử thì trong lòng buông xuống rất nhiều. Mỗi ngày vui chơi giải trí, vui đùa tiêu khiển các loại, cũng rất là vui vẻ.

Sự biến hóa của thân thể hiện giờ, vốn là nằm trong dự liệu.

Đây là ý trời đã định trước, không thể chống đối.

"Bằng vào nỗ lực cuối cùng của ta, đổi lấy sự quật khởi huy hoàng chân chính của bản giáo, gần như là đủ vốn rồi. Đến lúc đó lại trải đường xếp đội cho tiểu tử Càn Khôn, là cũng hòm hòm rồi."