TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 804: Phiền phức (5)

Khóe miệng lỗ mũi đều có vết máu không ngừng chảy ra ngoài.

“Trương đạo tử, ngài nhất định phải mau mau cứu công tử nhà ta!” Mấy tên hộ vệ cường tráng bên cạnh xông tới gần, muốn quỳ xuống đất cầu xin. Bây giờ cả Thứ Đồng, gần như các y sư có y thuật cao nhất đều bị lôi kéo vào Trầm Hương cung, cho nên bọn họ không thể không khẩn cầu.

Trương Vinh Phương nhanh chóng tiến lên, kiểm tra tình huống của Tiết Tập, mặt lập tức lộ vẻ kinh hãi.

“Quả thực thương thế rất nặng, nội phủ có chấn thương từ cự lực, rốt cuộc mấy người đã gặp chuyện gì? Trước giờ ta chưa từng thấy thương thế chấn động đến trình độ này!” Hắn có thể đánh giá được, thương thế này là do không nương tay.

Người ta sắp xếp cao thủ như vậy tập kích mà hắn ta mới bị thương thế như thế này, Tiết Tập cũng có chút tiền vốn cuồng vọng.

Vốn dĩ hắn sắp xếp là, để cao thủ Thiên Thạch môn ngụy trang thân pháp, để tên nhóc này trọng thương mấy lần, có thể ép hắn đi luôn.

Không ngờ rằng hắn ta còn có chút bản lĩnh.

“Hẳn người xuất thủ là cao thủ Bái Thần đỉnh tiêm của Mật giáo!”

Lão giả đứng bên cạnh giường, một đầu tóc bạc trắng.

Đôi mắt Lão giả không giống người bình thường, mà là màu vàng nhạt quái dị.

“Lúc đó lão phu bị một cao thủ khác ngăn chặn, vội vàng không kịp chuẩn bị, khiến công tử chịu tổn thương này! Là lão hủ sai...”

Cảm xúc của người này rơi xuống, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm Tiết Tập trên giường.

Lúc này Trương Vinh Phương mới chợt chú ý tới, thế mà trong phòng còn có một người.

Trong lòng hắn nghiêm nghị, dò xét đối phương.

Trên người lão giả lít nha lít nhít ngân tuyến giống như sông lớn biển lớn trào lên chảy xuôi, tốc độ và lưu lượng vượt rất xa tuyệt đại đa số người trước kia hắn từng gặp.

Có thể lão giả còn hơi mạnh hơn Không Tướng đã từng bị hắn đánh chết một chút.

Nhưng Không Tướng là Linh Lạc Tam không Bái Thần.

Lão giả trước mặt này chỉ là một cao thủ hộ vệ bảo vệ Tiết Tập.

Cả hai hoàn toàn không đủ khả năng so sánh với nhau.

Hình như Trương Vinh Phương có chút hiểu, vì sao Tiết Tập dám tùy tiện khoa trương như thế.

Hắn nhanh chóng cho hắn ta ăn dược vật dừng chảy máu trong, sau đó tiệt mạch, cưỡng ép dừng mạch máu chảy máu lại.

Sau đó là chờ y sư có kinh nghiệm hơn đến đây xử lý thương thế tổng hợp.

“Yên tâm đi, chỉ là nội thương chảy máu, tĩnh dưỡng một thời gian cho tốt, chỉ là phải có chút thời gian không thể dùng võ nữa.” Trương Vinh Phương dặn dò.

Phía sau Tiết Tập là công chúa hoàng tộc, trực tiếp giết là không được, nhưng để hắn ta trọng thương, tàn phế, vẫn không có quá nhiều vấn đề.

“Hầy, lão phu Trần Trung, đa tạ đạo tử không kể hiềm khích lúc trước, trượng nghĩa cứu giúp.” Lão giả thở dài ôm quyền nói.

Đúng lúc này, bên ngoài gian phòng, trên tường rào của Trầm Hương cung, vô thanh vô tức chợt có thêm một bóng người cao lớn.

Bóng người là một đầu tóc vàng lộn xộn, trên mặt đeo mặt nạ sắt ngân bạch, chỉ lộ ra con mắt và lỗ mũi. Đường cong cơ thể hiện ra hình giọt nước, không hề có cảm giác cồng kềnh.

“Tiết Tập ở đâu? Không phải ngươi muốn để lão phu biết đắc tội ngươi là hậu quả gì sao? Bây giờ ta đến rồi!”

Giọng của mặt nạ sắt như vịt đực, giọng the thé, mang theo hương vị già nua.

“Là hắn!”

Bên trong gian phòng, lão giả Trần Trung bảo vệ Tiết Tập biến sắc, cùng là Linh Lạc, bây giờ hắn ta đã bị thương trong quá trình giao thủ với đối phương.

Bây giờ không ngờ thế mà người này còn đuổi tới.

Tiết Tập trên giường bệnh cũng nghe được giọng nói bên ngoài, hắn ta biến sắc, giãy dụa muốn đứng dậy.

“Đừng hốt hoảng!” Trương Vinh Phương giơ tay đè hắn lại.

“Nơi này là Trầm Hương cung! Là địa vực của Đại Đạo Giáo ta! Để ta ra!” Hắn ngôn từ nghĩa chính nói.

Toàn thân Tiết Tập run lên, nhìn về phía hắn, trong mắt hiện lên một tia cảm kích.

Nhưng không đợi hắn ta làm ra động tác khác, Trương Vinh Phương đã quay người ra khỏi căn phòng.

Kẽo kẹt.

Cửa phòng mở ra, Trương Vinh Phương dẫn đầu đi ra, ngẩng đầu nhìn lão giả tóc vàng trên tường rào.

“Nơi đây chính là địa vực Đại Đạo Giáo, vị tiền bối này, tại hạ đạo tử Đại Đạo Giáo Trương Ảnh, hiện là thủ giáo Thứ Đồng. Bây giờ Tiết Tập công tử đã bị đánh trọng thương, cũng bỏ ra cái giá phải trả đầy đủ, giận dữ của tiền bối cũng đã tiêu, không bằng bây giờ tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đến đây dừng tay giảng hòa thì thế nào?”

“Đạo tử Đại Đạo Giáo?” Lão giả tóc vàng kia cúi đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Vinh Phương. “Thời điểm này còn dám đứng ra, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”

“Tất nhiên tiền bối dám, vãn bối cũng biết chắc chắn chính mình không phải là đối thủ của ngài. Nhưng đánh nhau, tranh cãi vì một chút thể diện lại bị kéo lên thù hận cao đến như thế để làm gì đây?” Trương Vinh Phương thở dài.