Rất hiếm có ở những người bình thường.
Chỉ cần được bồi dưỡng đúng cách, tài nguyên xây lên, được truyền thụ võ công thượng thừa, cộng thêm nghị lực kiên trì thì sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ.
Một hạt giống tốt có thiên phú, sau này xác suất đạt đến Siêu Phẩm rất cao.
“Được rồi, dừng lại đi, ta hỏi các ngươi, các ngươi đang luyện Xuân Thu đao pháp đúng không?” Trương Vinh Phương chậm rãi lên tiếng.
Đinh Lạc và Mộc Xuân Tú vẫn đang dập đầu lạy, khi nghe thấy câu hỏi, lập tức ngẩng đầu lên.
“Bẩm đại nhân! Đúng.”
“Vâng, đại nhân!”
Hai người một trước một sau trả lời.
Xuân Thu đao pháp không phải là một đao pháp quá lợi hại, chỉ ở trên mức trung bình.
Có rất nhiều biến thể.
Trương Vinh Phương đã từng nhìn thấy môn đao pháp này khi ở trong Ô Vân các của Thiên Bảo Cung.
Nhưng đối với các võ nhân bên ngoài mà nói, đặc biệt là các tiểu môn hộ thì khá là quý giá.
Ngay cả khi các cao thủ tập trung ở cảng Thứ Đồng, nơi hội tụ hàng trăm các đội thuyền, thì cũng chỉ coi như là một loại chất lượng thường.
“Nền tảng khá tốt.” Trương Vinh Phương gật đầu, nghĩ đến mình lúc trước, dựa vào đấu pháp Ám Quang Thị Giác để phát hiện huyệt vị đặc thù, mà trước mắt đúng lúc có một hạt giống Siêu Phẩm thiên phú cảm giác mạnh mẽ…
Có lẽ....
Trong lòng hắn khẽ động.
“Đinh Lạc, tư chất của ngươi không tồi, nhưng vẫn chưa đủ nhập môn hạ của ta. Ta có một môn võ học mới, nếu muốn ngươi có thể theo ta tu hành trước.”
Nếu có thể thỏa mãn ta, ngươi có thể vào môn hạ của ta, ngươi có đồng ý không?”
Hắn nói thẳng.
Ở cấp độ của mình, hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn, nói thẳng bất cứ điều gì hắn muốn.
Nếu đối phương đồng ý thì tốt, hoặc nếu không đồng ý thì thôi. Cũng lười vòng tới vòng lui.
Nghe thấy thế, hai người Đinh Lạc đều sửng sốt, ngay cả Nỗ Ba n đang ở bên cạnh cũng choáng váng.
Không quá hai giây.
Bộp bộp một tiếng vang trầm thấp vang lên. Đinh Lạc lại một lần nữa hung hăng dập đầu lạy.
“Ta đồng ý!”
“Không tồi.” Trên mặt Trương Vinh Phương lộ ra một nụ cười, thân hình quỷ mị hướng về trước, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Mộc Xuân Tú.
Hắn lấy một cái lọ màu đen ra từ trong túi, mở ra, đổ ra một viên đan dược màu đen, búng ngón tay một cái.
Viên thuốc bắn vào miệng Mộc Xuân Tú một cách chính xác, mạnh mẽ chen vào.
“Ăn đi, có thể áp chế xuất huyết nội thương.” Trương Vinh Phương nhắc nhở.
“Vâng! Đa tạ ân công!” Mộc Xuân Tú vội vàng nuốt đan dược.
Sau khi kiểm tra thương tích của hai người, lúc này Trương Vinh Phương mới chú ý đến một con hổ đen dài ba mét đang nằm trên mặt đất cách đó không xa.
Con hổ đã chết, trên trán và thắt lưng có những vết đao hằn sâu trên cơ thể.
Rõ ràng là vết thương trí mệnh.
“Con hổ đen này là vật nuôi của người mặt quỷ trước kia, nó đuổi bắt những người hái thuốc kia để làm thức ăn.
Vừa rồi, ba người chúng ta đã cùng nhau hợp sức để hoàn toàn đánh chết nó” Nỗ Ba n ở bên cạnh vội vã giải thích.
“Hừm, rốt cuộc các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại gặp được tên người mặt quỷ đó?” Lúc này Trương Vinh Phương mới có thời gian để hỏi những câu hỏi này.
Đinh Lạc và Mộc Xuân Tú nghe hỏi vậy, hai mắt đau xót, suýt chút nữa lại khóc.
Hai người một năm một mười kể lại chuyện nhóm người mình gặp phải.
Cuộc gặp gỡ rất phức tạp cũng rất oan uổng.
Chỉ vì Đinh Lạc ra tay cứu người hái thuốc mà rơi vào cảnh cả nhà bị giết sạch, còn làm liên lụy đến sư phụ, sư tỷ...
“Là ta có lỗi với phụ mẫu! Có lỗi với sư phụ!” Đinh Lạc quỳ trên mặt đất nghẹn ngào gào khóc.
Trương Vinh Phương cũng xúc động, một gia đình giàu có nho nhỏ gần như bị xóa sổ chỉ sau một lần gặp gỡ.
Thế đạo này, nhìn thì có vẻ người dân trong thành sống rất tốt, nhưng thực chất vẫn là một thế giới tàn khốc, người dân rất ít động tĩnh.
Chính vì như thế mới có chuyện cắt cứ thành trì, xuất hiện cục diện quan chức độc nhất, cường hào ngang ngược.
Cho dù thực lực của Đại Linh có cao đến mấy cũng không thể chiếu rọi mọi ngóc ngách được.
Sau khi dò hỏi một lát, Trương Vinh Phương đem theo ba người họ cùng nhau đi đến hiện trường nơi Đinh gia bị tàn sát.
Có lẽ vì con hổ đen nên dù hiện trường máu tươi dày đặc nhưng vẫn không có con thú nào đến gặm nhấm.
Hai người Đinh Lạc đã cố hết sức đào những cái hố sâu, chôn cất lần lượt từng thi thể còn lại của người nhà.
Làm mãi cho đến bình minh ló dạng mới miễn cưỡng chôn cất hết tất cả mọi người.
Sau đó hắn ta lại đi tìm thùng xe ngựa chạy tán loạn, xem như là lấy lại hơn phân nửa tài sản của Đinh gia.
Đáng tiếc..., tiền còn, người lại không.
Sau khi Trương Vinh Phương nói với cả ba người mặt quỷ kia đã chết, liền bảo Nỗ Ba n tức tốc chạy trở lại cảng Thứ Đồng, triệu tập nhân thủ đến tiếp ứng.