Hắn hoàn toàn không quan tâm đến ân oán giữa hai người.
Những gì người mặt quỷ đã làm không liên quan gì đến hắn.
Hắn chỉ quan tâm đến vị trí của động Thiên Cực. Và liệu có Huyền Dương Nhục Chi trong đó hay không thôi.
Một lát sau.
Trước một vách núi phủ đầy cây leo.
Người mặt quỷ nhẹ nhàng rơi xuống, đứng trên một khoảng đất trống nhỏ phía trước vách núi.
Chỗ này nằm ở lưng chừng vách núi, cách 100 mét là đỉnh núi.
Phía dưới là một thung lũng được bao phủ bởi sương mù.
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng rơi xuống khoảng đất trống, nhìn về phía khe hở trên vách núi.
Khe hở rất nhỏ, chỉ đủ cho một người ra vào.
Ở hai bên có tầng tầng lớp lớp những dây leo, các cành khô và lá non xếp chồng lên nhau, che lấp lỗ hổng một cách hoàn hảo.
“Chính là nơi này.” Người mặt quỷ trầm giọng nói: “Đại nhân, ta đã dẫn đường đến đây, ngài xem có nên…”
“Gấp cái gì?” Trương Vinh Phương liếc hắn một cái: “Ngươi đi vào, chờ đến khi ta chắc chắn bảo dược bên trong vẫn còn, sẽ thả ngươi đi. Ngươi yên tâm. Ta là người luôn luôn nói lời giữ lời.
“Người mặt quỷ càng cảm thấy khiếp sợ. Bởi vì hắn rất quen thuộc với những câu nói này.”
Thông thường, trước khi hắn muốn giết người diệt khẩu, đều sẽ an ủi người khác như thế này.
“Được rồi, ngươi dẫn đường trước đi.” Trương Vinh Phương nhẹ nhàng nói.
Người mặt quỷ nhìn cửa động, trái tim như chìm xuống đáy vực, đầu óc điên cuồng chuyển động, cố tìm cách sống sót.
“Vào đi!”
Nhìn thấy đối phương đứng yên, sắc mặt Trương Vinh Phương đột nhiên thay đổi, lớn tiếng quát lên.
Toàn thân người mặt quỷ run lên, cắn răng, chỉ có thể đi về phía trước, đẩy những dây leo trên vách núi sang một bên, đi vào phía trong động Thiên Cực.
“Đừng sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.” Giọng điệu Trương Vinh Phương lại dịu đi.
“…”
Người mặt quỷ cắn chặt hàm răng, đi về phía trước vào trong động, hy vọng sống sót trong lòng cũng đi theo về phía trước, càng ngày càng im lặng, mất dần tự tin.
Đi theo phía sau hắn ta, Trương Vinh Phương thận trọng đi vào hang động.
Cầm đuốc trong tay, cả hai khó khăn đi qua một lối đi chật hẹp, chẳng mấy chốc bên trong bỗng rộng rãi sáng sủa hẳn lên.
Đó là một đại sảnh bằng đá với những vách tường nham thạch màu xám khổng lồ.
Đại sảnh bằng đá có hình bán cầu, bên trong vách tường được chạm khắc đủ loại hoa văn quái thú hình dáng kỳ lạ.
Nhìn qua đã biết là do con người làm ra.
Trong sảnh đá, mặt đất bị chia cắt thành những vườn thuốc hố đá đổ nát khắp nơi. Như là đất ruộng trồng trọt, mỗi một khu vườn thuốc đều vô cùng vuông vắn, dược liệu trong đó một số khá tươi tốt, cũng có một số đã khô héo từ lâu.
“Nhắc mới nhớ, làm sao ngươi biết về động Thiên Cực?” Trương Vinh Phương vừa đi về phía trước vừa cất tiếng hỏi.
“Bẩm đại nhân, nơi này là một trong những vườn thuốc của Cảm Ứng môn ta che giấu, nhưng bởi vì một thế hệ Nguyệt Vương nào đó đột nhiên biến mất, bởi vậy mấy đi vết tích. Chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi rất nhiều năm.” Người mặt quỷ thành thật trả lời.
“Đây vốn là vườn thuốc của Cảm Ứng môn?” Trương Vinh Phương hiểu rõ trong lòng, chẳng trách nơi này sẽ có dược liệu chuyên dụng cần thiết cho Kim Thiềm Công.
Cảm giác không phải tự nhiên, hoàn toàn là do sức người của người khác nuôi trồng cả.
“Vậy tại sao bây giờ các ngươi mới tìm thấy nó?” Trương Vinh Phương lại hỏi.
“Đó là bởi vì mặc dù chúng ta biết vị trí gần đúng, nhưng vẫn còn thiếu manh mối cuối cùng. Mà những người Hồ Tây lúc trước kia đã mang đến manh mối cuối cùng. Vì vậy, ta mới theo dõi bọn và bí mật tìm ra nơi này.” Người mặt quỷ giải thích.
“Vậy manh mối cuối cùng này là vật gì?”
“Đó là lợi dụng một loại cóc có tên là Tố Tâm Thiềm dẫn đường để tìm kiếm.
Bản thân con cóc này cực kỳ thích ăn cỏ Tố Tâm. Mà trong động Thiên Cực, được trồng một số lượng lớn cỏ Tố Tâm. Khí chất đặc biệt mà nó tỏa ra có thể dẫn dắt Tố Tâm Thiềm không ngừng đến gần hơn.
Chỉ sau khi mấy người Hồ Tây kia sử dụng chiêu này, ta mới biết điều này.” Người mặt quỷ trả lời.
“Thì ra là như vậy.” Trương Vinh Phương gật đầu.
Hai người một trước một sau đi đến phía trong cùng của động Thiên Cực.
Sau đó dừng lại ở một chiếc bàn đá và một chiếc ghế đá dựa vào vách đá.
Mà ở đây, bên cạnh bàn đá và ghế đá, có ba dược liệu đặc biệt được bao bọc bởi thủy tinh xanh lam trong suốt. Một loại là loài nấm linh chi cực kỳ đen, to bằng lòng bàn tay.
Phần đầu nấm linh chi dường như được bao phủ bởi những con côn trùng màu trắng, có rất rất nhiều lông tơ màu trắng.
Loại thứ hai là một cây cỏ trắng đã chết khô.
Loại thứ ba là cây dây leo dài cỡ khoảng bằng cánh tay, lá xanh như hình tam giác, hoa màu đỏ nhạt giống như những chiếc kèn đồng nhỏ. Tổng thể trông rất giống một hoa loa kèn bình thường.