TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Chương 712: Giao điểm (5)

Áo giáp bên trong trên người hắn ta lập tức nổ tung, phỉ thúy hắn đeo bên trong cũng nổ tung thành vô số mảnh vỡ.

Nhưng hai lớp đệm này cũng khiến xương ngực của hắn ta bị gãy nhẹ, nặng nề ngã xuống đất.

“Ồ?” Người mặt quỷ lộ vẻ ngạc nhiêm, định quay lại.

Trường Vân đạo nhân tức giận gầm lên một tiếng, giơ tay bắn ra một mảnh bột thuốc mê. Nhào về phía trước.

"Tiểu Lạc, đưa mọi người trốn đi!"

“Sư phụ!” Đinh Lạc bật dậy, vừa kinh vừa sợ, hoảng sợ muốn xông lên.

Sau đó chỉ thấy thân thể sư phụ đông cứng lại, trong nháy mắt bay lên không trung, nặng nề đập vào thân cây lớn.

m thanh răng rắc của cột sống bị bẻ gãy truyền đến, Trường Vân đạo nhân hai mắt tan rã, ngã lăn xuống đất, dần dần mất đi khí tức.

“Không!” Hai mắt Đinh Lạc trở nên nóng rực, điên cuồng lao ra.

Đã thấy bóng người mặt quỷ ấy lóe lên và lao thẳng về phía đoàn xe.

"Không!"

Đinh Lạc rống lên một cách điên cuồng.

Nhưng vô tác dụng. Mọi người trong đoàn xe lần lượt ngã xuống đất như lúa mạch.

Các hộ vệ trong đoàn xe dễ dàng bị giết bởi người mặt quỷ.

"Tiểu Lạc, ngươi đi trước! Mọi người phân tán trốn đi!"

Phụ thân lớn tiếng rống lên, chống đỡ thê tử tiểu thiếp, rút ​đao trên eo, để các nàng nhanh chạy đi, chưa kịp đứng vững thì đã bị một thanh phi đao cắm phập găm vào ngực, ngay lập tức ngã xuống đất không dậy nổi nữa.

Phụ nhân kinh hoàng chạy đi, dắt theo muội muội năm tuổi, nhưng không chạy được bao xa. cũng bị một hòn đá bay trúng trán, ngã vào trong vũng máu.

Những gia đinh còn lại chạy trốn tứ tán, nhưng chỉ làm chậm lại một chút tốc độ giết người của người đeo mặt nạ quỷ.

Với đôi mắt ngấn lệ, Đinh Lạc bị sư tỷ kéo lấy, xoay người chạy điên cuồng vào trong rừng.

Tiếng gầm thét của sư phụ ngay trước khi chết vẫn còn văng vẳng bên tai.

Hắn ta không bao giờ nghĩ rằng, chính mình chỉ là muốn cứu một người hái thuốc đang bị con hổ truy sát.

Làm thế nào mà đột nhiên lại trở thành như thế này?

Tại sao……

Tại sao lại thế này!

Suy nghĩ trong lòng hắn ta như sôi trào, không ngừng thiêu đốt cơ thể.

Hắn ta không thể hình dung ra được!

Trên đời này không phải nói người tốt đều được đền đáp sao?

Tại sao hắn ta chưa bao giờ làm điều gì xấu, luôn cứu và giúp đỡ mọi người kể từ khi hắn ta bắt đầu tập võ tới nay.

Tại sao lại ra nông nỗ này?

" m thanh gì vậy? Ta thấy giống như có người nào đó hét lên?"

Trương Vinh Phương nghiêng đầu nhìn về phía xa, theo như hắn có thể thấy, không có ánh sáng nào trong khu rừng âm u tối tăm đằng đó. Chỉ có những tiếng người yếu ớt truyền đến đây.

“Là giặc cướp?” Nỗ Ba n ngập ngừng nói.

“Có thể.” Trương Vinh Phương đứng dậy định xem thử. “Nhân tiện, trước đó ở quanh đây có bao nhiêu tên cướp?” Hắn hỏi.

"Ở trong tư liệu tình báo thì không nhiều, thậm chí ngay cả người cũng rất ít, nhưng có lẽ chúng ta vừa vặn gặp chúng?" Nỗ Ba n trả lời.

“Đại nhân có muốn đi xem không?”

“Ừm, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.” Trương Vinh Phương gật đầu.

“Bây giờ tìm bảo dược quan trọng hơn, đại nhân lại một mình một người, vẫn là đừng tìm rắc rối thì hơn.” Nỗ Ba n khuyên.

Hiện tại chỉ là hai người bọn họ, cho dù đại nhân võ nghệ cao cường, đề phòng bất trắc, hai quyền khó địch bốn tay, nếu như thực sự đánh, bên trong hoang sơn dã lĩnh, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Vì vậy, vì sự an toàn, hắn ta không muốn Trương Vinh Phương can thiệp vào những việc không đâu.

Trương Vinh Phương cũng nhìn ra ý của hắn ta.

“Được rồi, chúng ta đợi đến khi tìm được thuốc lại nói.” Hắn lại ngồi xuống.

"Thế đạo này đã là như thế, rất nhiều lúc đại nhân không cần lưu ý. Những người cướp của người khác không nhất thiết là người xấu. Và những người bị cướp chưa chắc đã là người tốt", Nỗ Ba n dường như vô cùng xúc động.

"Nói cũng đúng. Lời nói một chiều chẳng qua là so xem ai càng biết biểu đạt, càng có sức thuyết phục hơn thôi.

Mà một số người thậm chí có thể đổi trắng thay đen.” Trương Vinh Phương gật đầu, cầm lấy cái đùi dê cắn một miếng lớn.

“Nhắc mới nhớ, chúng ta đã đốt pháo, tại sao gần đó lại không có động tĩnh gì?” Hắn thắc mắc.

"Có thể là không nhìn thấy nó. Ta sẽ phát lại một lần nữa sau, với khoảng thời gian ở giữa dài hơn một chút là được rồi." Nỗ Ba n cười nói. Không để ý lắm.

"Vốn dĩ ta định phát sau. Nếu đại nhân nóng ruột, ta lại thử xem." Hắn ta lại lấy ra một mảnh pháo hoa, đốt lên ngọn lửa, sau đó hướng về phía bầu trời.

Xì.

Pháo hoa bay vút lên trời, nổ tung giữa không trung, hóa thành hình chữ thập. Ánh sáng vàng rực rỡ soi sáng cả núi rừng xung quanh trong phút chốc. Phảng phất như tia chớp.

Hai người yên lặng chờ đợi một lúc. Nhưng xung quanh vẫn không có động tĩnh gì.

Trương Vinh Phương hơi cau mày, nhìn về phía Nỗ Ba n. "Ngươi có chắc là động Thiên Cực ở gần đây không?"