“Xem ra huynh biết rồi, vậy thì tự mình xử lý cho tốt, đừng tổn thương trái tim của người ta.” Trương Vinh Phương nhẹ giọng nói: “Lần này ta tới đây, một là xem sư huynh sống như thế nào, hai là… Muốn hỏi sư huynh một chút về chuyện của Nhạc sư phụ.”
“Ta sống thế nào đệ cũng thấy rồi đấy. Không thiếu cái gì cả, nhưng không biết Tiểu Hạc bị bệnh gì, chữa trị thế nào cũng không khỏi.” Trương Thanh Chí thở dài, nói.
“Ta đang hỏi huynh, huynh thế nào rồi? Có vẻ huynh mệt mỏi lắm phải không?” Trương Vinh Phương nói.
“Ta vẫn ổn, thân thể khỏe mạnh, chỉ là Tiểu Hạc.”
“Khỏe mạnh là tốt rồi, nếu cần giúp đỡ gì, có thể tìm Bảo Hòa lâu ở thành trì phụ cận, huynh cứ nói tên của ta, bên kia sẽ nể mặt mũi của ta.