Tu vi tăng tiến khiến Văn Bảo càng thêm tin tưởng vào quyết định năm xưa của mình. Gã sư huynh miệng lưỡi độc địa kia tuy có phần khốn nạn, nhưng đối xử với người một nhà cũng không tệ. Chỉ là...
Gã khốn kiếp này lúc lừa người thì cũng chẳng hề nương tay! Sao hắn không tìm người khác làm sứ giả ngoại giao, lại đi tìm kẻ vốn không giỏi ăn nói như ta? Chẳng lẽ đây là một trò chơi khăm nào đó? Chẳng lẽ khi ta đang lắp bắp ở Quang Minh phủ thì sẽ có người nhảy ra hô lên rằng: Ngươi bị lừa rồi?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nhìn bức thư ngoại giao do chính tay Vương Lục viết, Văn Bảo chỉ đành thở dài. Hắn biết mình không còn lựa chọn nào khác, đành phải cắn răng mà đi thôi.
Từ tổng bộ Trí Giáo ở Vương gia thôn đến kinh đô Đại Minh quốc, cho dù là tu sĩ đi đường tắt cũng phải mất ba đến năm ngày. Văn Bảo gọi theo hai trợ thủ đắc lực ở Kiến Thiết xử, thu dọn hành lý rồi lên đường.
Ba ngày sau, ba người đến phủ Khai Phong của Đại Minh quốc. Vừa vào thành, một tên trợ thủ bên cạnh đã không khỏi cảm thán.