Lý Dịch suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói: “Trịnh Công, tối nay ta muốn đi khu nguy hiểm một chuyến, đây là chuyện riêng của ta, cho nên ta muốn hỏi ngươi, có thể giúp ta xin một cây súng ngắm hay không?”
Trịnh Công nghe vậy hạ giọng nói: “Ngươi muốn đi khu nguy hiểm? Ta có thể đi với ngươi một chuyến, nếu như ngươi tự mình hành động không tiện xin súng ngắm.”
Lý Dịch nói: “Không được, khu nguy hiểm có rất nhiều chuyện không chắc chắn, ta một người đi là được, không thể kéo ngươi xuống nước, nếu như không được thì thôi, ta cũng chỉ muốn có thêm một phần chắc chắn mà thôi, được, cứ như vậy, ta cúp.”
“Chờ đã.”
Trịnh Công vội vàng kêu hắn lại: “Lý Dịch, ngươi đừng vội đi, không tiện xin không có nghĩa là không xin được, ta chỉ là một điều tra viên mới, quyền hạn không đủ, nhưng mà những người khác cũng không giống, ví dụ như là đại đội trưởng Trương Lôi, nếu như đại đội trưởng ra mặt, điều động một cây súng ngắm cũng không khó, ngươi chờ, ta lập tức liên hệ đại đội trưởng, xem đại đội trưởng bên kia nói thế nào.”