Trên bầu trời, Thanh Lâm và Tần Thì Nguyệt bay như điên, phía sau là Thành Tự Lệ dốc hết tốc lực truy đuổi, thi thoảng lại phát ra tiếng cười gằn: “Viên Thanh Sơn, lúc trước ngươi can thiệp vào chuyện Đông Phong quan của ta, ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi. Bây giờ ngươi lại định cướp đoạt La Hầu? Nơi này không phải địa bàn của Hạo Thiên môn nhà ngươi, còn không chết đi cho ta!”
Nói xong đã vận kình chụp xuống đầu hai người Thanh Lâm.
Gương mặt như đồng cổ của Thanh Lâm đỏ lên, không nói chiều, xuất quyền đánh ra, bàn tay khổng lồ mà Thành Tự Lệ biến ra đã bị quyền này đánh sập.
Nhưng Thành Tự Lệ không buồn để ý, cười gằn nói: “Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à, ta cũng thấy nghi ngờ làm sao lúc trước ngươi giết được Vô Mục Thiên Yêu đấy. Nhưng bản tọa không phải tên rác rưởi Vô Mục, Càn Khôn Nghịch Chuyển, Âm Dương Vô Cực, lên!”
Theo tiếng gầm của Thành Tự Lệ, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một mạt kim bạt, mặt đất xuất hiện một cái chuông lớn, cùng phát ra tiếng rung, âm thanh chấn động vạn dặm, xem ra là một pháp môn âm luật nào đó. Nhưng âm luật thì cũng thôi, sao ngươi lại đi hô “càn khôn nghịch chuyển, âm dương vô cực”, thế này thì sai lệch quá?