Tuyết Yêu Mỗ Mỗ không ngờ Trì Vãn Ngưng lại nói năng thẳng thừng như vậy, không khỏi kinh ngạc, nhưng lập tức nhìn sang phía Ninh Dạ.
Nhưng bà ta còn chưa kịp nói gì, Ninh Dạ đã giơ ngón tay điểm về phía cô nương kia: “Yên Chi cô nương, khách khứa đã tới, ngươi đi trước đi.”
Cô gái kia cứ thế ngây ngốc đứng dậy rời khỏi.
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đã nhìn ra, Ninh Dạ đã thi pháp với cô nàng này, cho dù bây giờ mình nói tên Ninh Dạ, chắc đối phương cũng chỉ nghe mà không nói. Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hừ một tiếng nói: “Còn phải bảo mật thân phận, tức là ngươi định trộm Thánh Nhân tượng thật?”
Ninh Dạ cười khổ: “Sao mỗ mỗ phải làm vậy, may mà lúc nãy ngươi ra tay, ta kịp cảnh giác, che giấu căn phòng này, nếu không chỉ riêng câu nói này của ngài, ta không cần làm gì nữa rồi.”