CHƯƠNG 561: BAO THÁNG (1)
---✰-✰-✰---
Tuấn mã lao vun vút trên hoang mạc, gió đêm cuốn lên từng đợt bụi đất, trên mặt tuyết để lại từng vệt màu đỏ.
Chung Ly Sở Sở ngồi trên yên ngựa đi về phía huyện Kim Hồ nơi gửi lrạc đà. Hàng lông mi dài bao quanh đôi mắt mèo xanh biếc, trong màn đêm mị lực đến câu hồn đoạt phách, phong thái nữ tử Tây vực, so với Dạ Oanh mảnh mai thì lớn hơn một chút. Lúc này đanmg đặt tay trên eo Dạ Oang, ánh mắt dừng trên con ngựa phía trước – quần áo trên người Hứa Bất Lệnh rách nát, sớm đã bị gió tuột xuống lộ ra hơn nửa người, những chỗ bầm đen trên cơ thể ythoạt nhìn càng toát ra vẻ cuồng dã kèm với uy vũ, nhưng cũng có mấy phần chật vậy, nào còn vẻ ôn nhuận như ngọc tạc của mỹ công tử một vùng.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Sở Sở khó tránh được cảm giác tự trách. Nàng vốn dĩ muốn thuận theo tự nhiên, không cố gắng tiếp xúc Hứa Bất Lệnh, nước chảy thuyền trôi cứ như vậy gặp lại trên giang hồ, quên đi chuyện trước kia cũng không có gì không tốt.