TRUYỆN FULL

[Dịch] Thế Tử Dũng Mãnh

Chương 221: Ái hận tình thù (2)

CHƯƠNG 221: ÁI HẬN TÌNH THÙ (2)

---✰-✰-✰---

. Đương thời ta mới mười bốn, căn bản không người quản, như nam hài tử xông loạn bên ngoài, bị Đường gia tìm về, dạy rất lâu, sau đó lại tốn công tốn sức để cho ta và Từ Đan Thanh"ngẫu nhiên gặp mặt"một lần, mới có câu kia"Sau này nữ tử thế gian khó mà nhập họa"

Hứa Bất Lệnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Sau đó liền là tranh đoạt vị trí hoàng hậu, hai nhà Thôi Đường tranh không lại Hoài Nam Tiêu thị, đáng tiếc Tiêu Tương Nhi mới vừa vào cung, tiên đế liền băng hà, đương kim thiên tử đăng cơ, lại phải chọn hoàng hậu?

Ninh Ngọc Hợp nhẹ gật đầu, khe khẽ thở dài.

Đương thời tiểu nữ nhi Tiêu gia đã vào cung, Nhị tiểu thư tự nhiên không thể vào cung làm hoàng hậu của tân đế, như vậy bối phận liền loạn. Con gái những nhà khác tuổi tác đều không thích hợp, cũng không có danh khí, có tư cách làm hoàng hậu chỉ mỗi Thôi Tiểu Uyển và ta.

Hứa Bất Lệnh hơi chút suy xét liền hỏi tiếp.

Thôi gia truyền thừa mấy trăm năm, so với thế gia nửa giang hồ nửa tướng môn như Đường gia thì địa vị cao hơn nhiều, sau cùng chọn Đường gia, là bởi vì thanh danh"đệ nhất mỹ nhân"của sư phụ?

Ninh Ngọc Hợp lắc đầu cười nói.

Ta không quá rõ ràng, chắc cũng có chút liên quan đến danh khí của ta. Lúc ấy ta đã chuẩn bị vào kinh, đồ đạc đều thu dọn xong, chỉ còn đợi nghênh thân sứ tới cửa. Nào ngờ khi nghênh thân sứ sắp đến, hộ vệ Thôi Tiểu Uyển chạy tới, nói cho ta biết người Thôi gia muốn giết ta, bảo ta nhanh chạy.

Hả?Hứa Bất Lệnh sửng sốt, bất giác ngồi ngay ngắn lại, có chút nghi hoặc hỏi.

Người Thôi gia tới báo cho ngươi, để ngươi đào hôn? Sư phụ ngươi liền tin?

Ninh Ngọc Hợp thở dài một hơi.

Lúc ấy tử sĩ của Thôi Tiểu Uyển len lén chạy tới, nói"Tiểu thư bảo ngươi nhanh đi, Thôi gia phái người tới lấy tính mạng ngươi", đương thời ta mà ngập ngừng ở lâu, sát thủ liền tới, còn là tử sĩ kia bảo hộ ta chạy đi ra.. Đến sau bị đuổi giết mấy ngày, đợi khi ta nghe được tin tức, đội ngũ đón dâu đã thay đổi tuyến đường đi Thôi gia. Người Đường gia lỡ qua cơ hội một bước lên trời, tự nhiên tức giận, cho rằng ta đào hôn, phái người truy sát ta, ta định về nhà giải thích. Nhưng mẹ ta vì bảo vệ ta, chạy tới Đường gia cầu tình, không ngờ lại bị người Đường gia giết.

Nói đến chỗ này, mắt Ninh Ngọc Hợp thoáng đỏ lên, chớp qua mấy phần hận ý.

Đến sau tự nhiên không về được nữa, còn giết người Đường gia. Thẳng đến đương triều thiên tử mở miệng đặc xá, ta mới được sống an ổn ở Trường Thanh Quan, chuyện này tự nhiên cũng không dám nói đi ra, bằng không Thôi gia tất đuổi tận giết tuyệt.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, hơi chút suy nghĩ liền nói, Thôi Tiểu Uyển ngược lại là thiện tâm, đáng tiếc. Vào cung không mấy năm liền tích ứ thành tật, bệnh mất, mấy thế gia môn phiệt này vì tranh quyền đoạt lợi, đúng là làm ra những chuyện không phải người.

Ninh Ngọc Hợp thở dài.

Đúng vậy a. Thôi Tiểu Uyển cũng ở U châu, sau khi thành danh, thực ra ta có len lén đi gặp qua mấy lần. Nàng có một tên tử sĩ đặc biệt trung thành, tích cách nàng lại rất hướng nội, vừa nhìn thấy người lạ liền tránh, từ nhỏ đến lớn đều ở trong rừng hoa đào không đi ra, chẳng khác gì chim hoàng yến trong lồng, đổi một hoàn cảnh khác, không thích ứng được, tự nhiên liền. Ai. Đương thời tên tử sĩ kia hộ tống ta, trên đường nghe được tin tức Thôi Tiểu Uyển vào cung, liền muốn cường hành mang ta đi đổi về Thôi Tiểu Uyển. Chỉ tiếc sự tình đã thành định cục, làm sao đổi về được. Nếu không phải vì cứu ta, kỳ thực Thôi tiểu thư có thể để tử sĩ kia mang theo nàng chạy trốn. Ai ngờ.

Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, Đến sau tử sĩ kia vào cung?

Ninh Ngọc Hợp gật gật đầu.

Súc dưỡng tử sĩ, từ nhỏ liền được bồi dưỡng, cách tuyệt với bên ngoài; vốn nên không có cảm tình, sẽ biết nghe lệnh chứ không tự tác chủ trương. Nhưng tử sĩ kia rõ ràng có tâm tư riêng, sau khi biết được Thôi Tiểu Uyển vào cung, tử sĩ không cách nào đổi về được Thôi Tiểu Uyển bèn tịnh thân vào cung, từ đó về sau không còn thấy lộ diện.

. Lần này ta vào kinh tìm kiếm Thanh Dạ, cũng tính thuận đường đi gặp mặt nói tiếng cảm tạ, thuận tiện tế bái mộ Tiểu Uyển một phen. Đáng tiếc không tìm được người, nghe nói mất dấu.Hứa Bất Lệnh hít sâu một hơi, đưa tay xoa xoa trán.

Tử sĩ kia sau khi tiến cung được Giả công công thu làm nghĩa tử, đổi tên Giả Dịch?

Ninh Ngọc Hợp đặt chén trà xuống, khẽ gật đầu.

Hình như là vậy. Năm đó lúc ta gặp được tử sĩ kia, hắn mới chừng hai mươi, dung mạo tính là tuấn lãng, đối với Thôi Tiểu Uyển cực kỳ để ý, biết được tin tức Thôi Tiểu Uyển vào cung còn mắng qua gia chủ Thôi gia và. Đúng rồi!Ninh Ngọc Hợp tựa hồ nhớ ra điều gì, thoáng nghi hoặc một lúc rồi nói.

Hắn còn mắng qua Yến Vương Tống Ngọc, nói cái gì mà"Nói không giữ lời, chân quân tử cái rắm chó.", đương thời ta tuổi còn nhỏ, không biết Tống Ngọc là ai, mãi sau này mới hiểu được.

Hứa Bất Lệnh hồi tưởng lại tiên sinh dạy học ở Quốc Tử Giám kia, không khỏi nghi hoặc nói.

Mắng Yến Vương làm gì? Yến Vương thì liên quan gì tới chuyện gì?Ninh Ngọc Hợp lắc đầu.

Ta cũng không rõ, chẳng qua Tống Ngọc từ bỏ hoàng vị, vốn nên tựu phiên ở U Châu, đến sau lại không đi, theo lý mà nói chưa từng thấy qua Tiểu Uyển mới đúng.

.

Hứa Bất Lệnh tựa trên xe lăn, nhíu mày trầm tư hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu.