"Cao, thật sự là cao."
"Không hổ là Đại Vương Tử của Hải Long tộc, trí tuệ hơn người."
"Mặc cho nhân loại kia phách lối như thế nào, đoán chừng cũng trốn không thoát lòng bàn tay của Đại Vương Tử."
"Ha-Ha, vậy chúng ta đợi đến xem kịch vui , chờ đám nhân loại kia chó cắn chó."
Rất nhiều Hải Yêu đều cười ha ha, chúng nó cũng không phải ngu xuẩn, trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của Hải Bằng.
. . .
Quả nhiên không ra ngoài sở liệu của Hải Bằng, sau khi cúp điện thoại được một giờ, ngay ở cửa biệt thự của Hạ Bình, lập tức xuất hiện mười mấy nhân loại Vương giả, trực tiếp điểm tên muốn tìm Hạ Bình, thương lượng một sự kiện.
Những nhân loại Vương giả này không phải là ai khác, chính là Vương gia lão tổ Vương Khang, Lưu gia lão tổ Lưu Uyên, Phan gia lão tổ Phan Đạt đều là Vương Giả của gia tộc bị Hải Yêu bắt làm tù bình.
Bọn họ đều bởi vì việc này, cùng một chỗ tìm tới cửa.
"Người trẻ tuổi, ngươi là người thông minh, tin tưởng hiện đang xảy ra cái gì, ngươi cũng hết sức rõ ràng." Đi vào biệt thự, Vương gia lão tổ Vương Khang đi thẳng vào vấn đề, không có ý tứ khách khí chút nào, "Hiện tại cháu của ta, cháu gái, còn có rất nhiều con cháu Vương gia đều rơi vào trên tay bọn Hải Yêu này, tình huống nguy cơ sớm tối, rất cấp bách."
"Hiện tại muốn cứu bọn họ cũng chỉ có một biện pháp, cái kia chính là thả công chúa Nhân Ngư, ngươi cũng phải đích thân đi đến trước mặt bọn Hải Yêu chịu nhận lỗi, như vậy thì chuyện này sẽ được giải quyết tốt đẹp."
"Hi vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng, không được tùy hứng."
"Đây không phải ý nghĩ của một mình ta, mà là ý nghĩ của mười tên Vương Giả bọn ta, hi vọng người trẻ tuổi suy nghĩ một chút."
Ẩn ẩn trong giọng nói của hắn có ý uy hiếp, dùng thân phận của mười tên Vương Giả áp bách tới, muốn bức bách Hạ Bình cúi đầu.
"Có chút ý tứ, cầm mười tên có thân phận Vương Giả tới dọa ta, để cho ta thả công chúa Nhân Ngư thì thả, để cho ta chịu nhận lỗi thì phải chịu nhận lỗi, thật coi ta là người rất dễ sợ hãi sao? !"
Hạ Bình híp híp mắt, lộ ra một tia quang mang nguy hiểm, cứ như vậy nhìn lấy mười mấy người Vương Giả này.
"Người trẻ tuổi, lời này của ngươi là có ý gì, chúng muốn thương lượng với ngươi mà thôi, đến trong miệng ngươi, lại nói chúng ta đang ép ngươi, là đang lấy lớn hiếp nhỏ, có phải có chút quá mức hay không."
Lưu gia lão tổ Lưu Uyên mở miệng nói:
“Lời nói thì ta không nói nhiều, ngươi cũng là người trưởng thành, chính ngươi suy nghĩ tỉ mỉ một chút, là tính mạng của nhân loại mười hòn đảo quan trọng, hay là vinh nhục của cá nhân ngươi quan trọng hơn."
"Cúi thấp đầu một chút, thả công chúa Nhân Ngư, liền có thể cứu mạng của nahna loại mười hòn đảo, làm giảm căng thẳng giữa Hải Yêu và Nhân Tộc, tránh cho xảy ra chiến tranh, yêu cầu như vậy rất quá đáng sao?"
"Ngươi phải hiểu rõ, hiện tại đã không phải là chuyện một mình ngươi."
Ngữ khí của lão trầm trọng, tốt giống như trưởng bối giáo huấn Hạ Bình.
"Nói không sai."
"Chuyện này cũng là ngươi làm bừa làm loạn, mới dẫn xuất phiền toái lớn như vậy."
"Nếu như không phải ngươi bắt công chúa Nhân Ngư làm sao lại xảy ra loại chuyện nàu?"
"Trêu chọc ra phiền phức lớn như vậy, đương nhiên là tự ngươi đi giải quyết vấn đề này, cũng không thể để mọi người cùng nhau cõng nồi, lau cái mông cho ngươi, làm người nhất định phải biết cái gì gọi là phân tấc."
"Làm sai chuyện thì nhất định phải nhận, ngươi còn trẻ, có cái gì không thể thay đổi, cúi đầu thấp một chút thì làm sao."
"Tuy ngươi tu luyện thật rất có thiên phú, nhưng cũng không thể làm loạn, làm xằng làm bậy."
Mười tên Vương Giả đồng thời mở miệng, để Hạ Bình nhận áp lực cực lớn, ý tứ của bọn họ rất rõ ràng, chính là muốn cầu Hạ Bình lập tức thả công chúa Nhân Ngư, đồng thời hướng về đám Hải Yêu chịu nhận lỗi, giải quyết tốt đẹp vấn đề này, như vậy mọi người đều có chỗ tốt.
"Nói xong rồi à? Còn có gì muốn nói thì cứ việc nói thoải mái, ta đứng ở một bên nghe."
Hạ Bình nhàn nhạt nhìn mười tên Vương Giả này, không hề bị lay động.
"Người trẻ tuổi, ngươi như thế là có ý gì? Cảm tình chúng ta nói nhiều như vậy, ngươi không nghe vào tai một câu nào sao? !" Sắc mặt Vương gia lão tổ Vương Khang âm trầm, nhìn chằm chằm vào Hạ Bình.
Sắc mặt những Vương Giả nhân loại khác cũng hết sức bất thiện, tiểu tử này quá không nể mặt mũi, bọn họ là Vương Giả cơ mà, địa vị ở trong Liên Bang rất cao thượng, nói một tiếng, đầu ngàn vạn người phải rơi xuống đất, tên nào dám không nể mặt mũi.
Nhưng tiểu tử này lại dám không cho!
Hạ Bình thản nhiên nói:
“Lời không phải nói càng nhiều càng tốt, quan trọng nhất là có chất lượng, có người chỉ biết áp đặt mà nói, có người nói chuyện thì như đánh rắm."
"Hạ Bình!"
Vương gia lão tổ Vương Khang trợn mắt lên giận dữ nhìn Hạ Bình, hắn nghe ra ý châm chọc của Hạ Bình.
"Nghe các ngươi nói nhảm nhiều như vậy ta đều có chút hoài nghi có phải các ngươi là gian tế của Yêu Tộc hay không, là Yêu Tộc đặt ở trong nhân loại? Mang cùi chỏ ra bên ngoài lừa gạt."
Hạ Bình nhìn đám Vương Giả nhân loại này, cứ nhìn như vậy.
"Đồ vật có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung, lại dám phỉ báng những Vương Giả chúng ta này là gian tế của Yêu Tộc, có tin là chúng ta có thể liên hợp lại cáo trạng ngươi chỉ biết bịa đặt ngay lập tức hay không, cho ngươi táng gia bại sản. Dám làm nhục danh tiếng Vương Giả, ngươi cũng đã biết không thể coi thường chuyện này." Lưu gia lão tổ Lưu Uyên âm trầm nói ra.