Muốn nàng không được ăn cái gì, muốn cho bị đói đúng không.
"Sai rồi, ta thực sự không bắt cóc ngươi trở về, mà là mời ngươi về, trước kia lúc trở lại ta mời ngươi, chẳng phải ngươi không giãy dụa gì sao? Ta nghĩ ngươi đã đồng ý lời mời rồi đấy."
Hạ Bình muốn sữa chửa điểm này, cảm thấy công chúa Nhân Ngư tự nguyện đến đấy.
Mời cái rắm!
Ngư Thất Thất nhớ rất rõ chuyện xảy ra ngày đó, mới vừa lên phi thuyền nàng muốn nhân cơ hội chạy trốn, không nghĩ đến tên nhân loại vô sỉ này lại lấy dây thừng trói lại toàn thân nàng ngay lập tức.
Đấy là trói lại bắt đi, cái này gọi là mời sao? ! Nàng rất muốn giãy dụa, vấn đề là bị trói chặt rồi, không thể động đậy, còn giãy dụa cái rắm! Hỗn đản này căn bản không có ý định để cho mình giãy dụa.
Thậm chí còn phòng ngừa mình nói chuyện, hỗn đản này thuận tiện đút miếng vải vô cùng bẩn vào trong miệng mình, khiến cho nàng ô ô rung động, không thể nói lời nào.
Ngư Thất Thất nhớ lại những chuyện ngày đó, nàng nổi giận trong bụng, mình là công chúa Nhân Ngư, thân phận cao quý, lại bị người trực tiếp trói lại, đời này nàng chưa bao giờ gặp phải khuất nhục như vậy.
"Đúng rồi, chẳng phải ngươi nói ngươi là công chúa vương quốc Nhân Ngư nào đó sao? Có phải là Minh Châu gì đó Vô Tận Hải, được sủng ái vô tận? Vì sao cho đến bây giờ phụ hoàng ngươi vẫn chưa có động tĩnh gì, không có ý định mang một ít lễ vật tới đón ngươi trở về hay sao? Chẳng lẽ ngươi là đồ giả mạo, thân phận chân thật là tiểu thị nữ bên cạnh công chúa, chuyên môn lấy ra làm bia đỡ đạn ở thời khắc mấu chốt."
Hạ Bình hết sức hoài nghi nhìn Ngư Thất Thất.
"Ngươi mới là bia đỡ đạn."
Ngư Thất Thất muốn cắn Hạ Bình một ngụm, trên thực tế nàng cũng rất phiền muộn, cho đến bây giờ phụ hoàng mình đều không có bất kỳ tin tức gì, cũng không phái người đến tìm nàng, giống như nàng đã bị quên lãng từ sớm.
Nàng đều có chút lo lắng, đến cùng phụ hoàng mình biết tin mình bị bắt cóc hay không.
Hoặc là đã biết, nhưng bởi vì có chút chuyện quan trọng làm trễ nãi, tạm thời không đếm xỉa đến.
Vấn đề là còn có chuyện gì quan trọng hơn so với nữ nhi của mình bị nhân loại đáng giận bắt cóc, Ngư Thất Thất nghĩ trăm lần vẫn không có cách giải, càng nghĩ lại càng sợ hãi, sợ hãi.
"Được rồi, ta chẳng muốn quan tâm ngươi có thân phận gì, tóm lại phụ hoàng ngươi không mang chút quà trân quý đón ngươi trở về thì ngươi ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, không được đi đâu cả."
Hạ Bình nói:
“Hơn nữa ngươi cũng không thể tiếp tục ở đây ăn uống miễn phí như vậy, phải cố gắng làm việc trong biệt thự, làm tiểu thị nữ đi, kiếm được phí sống của mình, như vậy mới có ăn, nếu không ngươi chỉ có thể đi ăn không khí."
Hắn yêu cầu Ngư Thất Thất làm nữ hầu của biệt thự, cố gắng làm việc.
Cái gì? !
Nghe nói như thế, Ngư Thất Thất trừng to mắt, nàng quả thực đều điên rồi, không, là nhân loại này điên rồi, mình là công chúa Nhân Ngư, mười ngón không bao giờ dính nước.
Nếu như muốn thì đời này hai chân không cần chạm đất.
Ra lệnh một tiếng, vô số người hầu sẽ cầm đồ ăn lên, hầu hạ thỏa đáng.
Thế nhưng mà tên nhân loại vô sỉ này rõ ràng lại muốn nàng làm nữ hầu, cố gắng làm việc, nghiêm túc kiếm tiền? !
"Thế nào, có phải không phục hay không? Ở thế giới loài người, không làm việc là không có biện pháp kiếm tiền đâu, hiểu chưa?" Hạ Bình lười biếng nói, "Hiện tại ngươi là nữ hầu, không phải là công chúa Nhân Ngư đâu, nhớ kỹ thân phận bây giờ của mình, ở đây làm việc kiếm tiền."
Ngư Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tuy nàng không biết lời nói của tên nhân loại này, nhưng lại hiểu được đạo lý như vậy, làm trái tên đại ma vương nhân loại này thì không có kết cục tốt đấy.
Chỉ là mà thôi, căn bản không làm khó được công chúa Nhân Ngư vĩ đại như nàng.
Hai người Giang Nhã Như với Tô Cơ đều đã nhìn trợn mắt há hốc mồm, các nàng không nghĩ tới Hạ Bình to gan lớn mật đến loại trình độ này, lại dám mệnh lệnh công chúa Nhân Ngư làm nữ hầu, cố gắng kiếm tiền, quá mức rồi.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, ngay cả công chúa Nhân Ngư hắn cũng dám bắt cóc, không sợ Nhân Ngư vương uy hiếp, bây giờ làm ra chuyện như vậy cũng không tính là gì.
"Đúng rồi."
Hạ Bình chợt nhớ tới một chuyện, nhìn Giang Nhã Như với Tô Cơ:
“Ta bế quan ba ngày, tình hình chiến đấu của ta với liên quân Hải Yêu như thế nào rồi, tại sao không có người cho ta biết?"
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, nếu như chiến tranh rất kịch liệt thì dù cho mình đang bế quan cũng sẽ xuất quan ngay lập tức, dù sao lúc nào cũng có thể đột phá.
"Tình hình chiến đấu?"
Giang Nhã Như ngay lập tức nở nụ cười:
“Ngay lúc ngươi bế quan, là ba ngày trước kia, hơn nữa còn vào lúc ban đêm chúng đã lui lại trong đêm rồi, nguy cơ của Cự Nhân đảo cũng đã được giải trừ từ sớm rồi."
Rút lui? !
Hạ Bình sững sờ, cho dù sức tưởng tượng của hắn phong phú hơn nữa cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này, thế mà vô thanh vô tức rút lui, đây rốt cuộc xảy ra cái gì.
"Chuyện cụ thể, ngươi có thể lên nghe hẳn là có thể hiểu cặn kẽ." Tô Cơ biểu thị dăm ba câu nói không rõ ràng, còn không bằng để Hạ Bình đi xem tin tức.
"Được."
Hạ Bình gật gật đầu, hắn lập tức đăng nhập lên internet, tìm kiếm đến tin tức xảy ra gần nhất.