TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 943: Chênh Lệch Giữa Người Với Người (2)

"Hoàn toàn chính xác, thật sự là hi vọng có một ngày có thể đi đến vương quốc Nhân Ngư làm khách một phen."

Tô Cơ cũng hết sức đồng ý.

"Không không không, thế giới loài người các ngươi tựa hồ cũng rất thú vị, các loại núi non trùng điệp, còn sa mạc, có sơn cốc, có rừng rậm, có bí cảnh, còn có các loại sinh vật sinh tồn được mà không cần nước, thậm chí còn có những đồ ăn tầng tầng lớp lớp này." Ngư Thất Thất hưng phấn nói, "Ôi trời ơi!!, cái kem này, cái sủi cảo này, xâu mứt quả, chocolate, bánh ngọt bơ, thế giới loài người lại có nhiều đồ ăn mỹ vị như vậy, điều này thật sự là làm cho người ta rất hưng phấn, nếu mà so sánh với thế giới đáy biển thì đồ ăn ở đây nhiều hơn, ngoại trừ hải sản, vẫn chỉ là hải sản, không có những vật khác đâu."

Tuy bị Hạ Bình bắt làm tù binh, nhưng vậy cũng là lần thứ nhất nàng tiến vào thế giới nhân loại, đặt chân lên lục địa, mỗi thứ đều là hết sức mới lạ, đều là lần đầu tiên được trải nghiệm.

Đặc biệt là được hưởng thụ rất nhiều đồ ăn ngon ở thế giới loài người, thoáng cái liền bắt lòng của nàng làm tù binh.

Mấy ngày nay cũng không biết đã ăn bao nhiêu, lưu luyến đến quên về, nàng suýt chút nữa đã quên mình có thân phận là tù nhân.

Nàng thò tay cầm một khối bánh ngọt, bẹp bẹp ăn lấy, một miệng đầy bơ, ăn như hổ đói.

"Đừng khách khí, ở đây còn có rất nhiều."

Tô Cơ cười trộm một tiếng.

"Các ngươi đúng thật là người tốt."

Nghe nói như thế, Ngư Thất Thất có nước mắt vui vẻ, hết sức cảm kích:

“Trước kia ta cho rằng nhân loại là thứ chủng tộc hết sức đáng giận, là kẻ cắp đại dương, giết bắt người cướp của, làm việc ác vô tận, nhổ lông tất cả, hiện tại xem ra có người này người kia."

"Giống với tộc Nhân Ngư chúng ta, có người đạo đức cao thượng khiến cho người khác sùng kính, cũng có người hèn hạ vô sỉ, du côn lưu manh không biết xấu hổ, người phạm tội ưa thích vi phạm pháp lệnh."

Ngư Thất Thất cắn răng, tựa hồ nhớ đến Hạ Bình, nhân loại này quả thực xấu tới cực điểm, là nhân loại tà ác nhất, một mặt đen tối.

Nhưng hai đại mỹ nữ nhân loại không giống như vậy, tuyệt đối là thiên sứ tồn tại, là một mặt tốt đẹp nhất của nhân loại, thiện lương hòa ái, ưa thích hòa bình, không tranh quyền thế.

Sao người với người có thể chênh lệch lớn như vậy chứ? !

"Khục khục!"

Lúc này ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng ho khan.

"Ai? !"

Nghe âm thanh này, ba người Ngư Thất Thất, Tô Cơ cùng Giang Nhã Như đều quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được Hạ Bình đứng ở gần đấy, các nàng đều không nghĩ tới Hạ Bình sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở hỗ chỗ này.

"Hạ Bình, ngươi xuất quan? Bế quan xong rồi sao?"

Tô Cơ hiếu kỳ hỏi, nàng biết rõ Hạ Bình có ý định bế quan đột phá Tông Sư tầng sáu, đến giờ đã bế quan ba ngày, nhưng không nghĩ đến sẽ ra ngoài nhanh như vậy.

Dù sao đạt đến Tông Sư cảnh rồi đôi khi bế quan một tuần cũng rất bình thường.

"Đúng, đã bế quan xong rồi."

Hạ Bình gật gật đầu:

“Nhưng mà sao con cá này vẫn còn ở đây?"

Cái gì gọi là con cá này? !

Vốn Ngư Thất Thất vẫn còn đang cảm thấy mặt đỏ tới mang tai vì nói xấu sau lưng người khác, xấu hổ không chịu nổi, nhưng vừa nghe được lời của Hạ Bình thì nàng giống như bị dẫm vào đuôi mèo, thoáng cái nổi bão lên.

Tâm lý xấu hổ lúc nãy biến mất hết sạch, đối phó với nhân loại ghê tởm kia, mặc kệ nói bậy nhiều hơn nữa đều không đáng kể, dù sao da mặt thằng này dày đến mức không có giới hạn, ngay cả viên đạn đều không bắn thủng.

"Ngươi, ngươi nói cái gì? ! Vì sao ta ở chỗ này, chẳng lẽ ngươi không phải là người biết rõ nhất sao?" Đôi mắt dễ thương của Ngư Thất Thất phóng hỏa, sở dĩ nàng ở chỗ này chính là vì bị tên nhân loại vô sỉ mạnh mẽ bắt đến đấy, là bị bắt làm tù binh rồi.

Hiện tại hỗn đản này lại là bắt đầu giả ngây giả dại, biết rõ còn cố hỏi.

Ngư Thất Thất muốn cắn chết tên nhân loại hỗn đản biết rõ còn cố hỏi này.

"Đương nhiên là biết rất rõ, ta mời ngươi về đây, nhưng không phải là vì cho ngươi làm đại gia, ở trong nhà của ta ăn uống miễn phí, ăn gạo của nhà ta, thế mà lại còn nói xấu chủ nhân, ngươi nói xem như thế thích hợp không? Du côn lưu manh đều không quá phận như ngươi." Hạ Bình liếc xéo, nhìn Ngư Thất Thất, nhìn giống như nhìn lừa đảo nào đó đi ăn chùa.

"Ai ở nhà ngươi ăn uống miễn phí!"

Ngư Thất Thất cắn răng nói:

“Ngươi tên vô sỉ bắt cóc này, lưu manh, thứ dân, nhân loại không biết liêm sỉ, bổn công chúa chính là công chúa vương quốc Nhân Ngư, một sợi tóc còn quý hơn so với vàng, còn cần vào nhà ngươi ăn uống miễn phí sao? !"

"Còn dám nói là mời ta về, có cần mặt mũi không? Rõ ràng chính là ngươi hỗn đản này bắt ta đến, nói như vậy là ta vào trong nhà người ăn không sao, ngươi không biết xấu hổ à."

Ánh mắt của nàng đều sắp phóng hỏa rồi, nếu như con mắt có thể giết người thì đoán chừng Hạ Bình đã bị đốt thành tro bụi từ sớm.

Thân là một tội phạm bắt cóc nên cho người bị bắt cóc ăn uống no đủ mới đúng, nuôi được béo phì phì như vậy mới có thể bán được giá tốt, đây là đạo đức nghề nghiệp của tội phạm bắt cóc.

Thế nhưng mà tên nhân loại này lại keo kiệt đến loại trình độ này, tùy tiện ăn một ít gạo nhà hắn, hắn đã nói nàng đến đây ăn uống miễn phí, có người bẩn thỉu như vậy sao? !