Một hán tử gầy nhỏ sững sờ, vô ý thức nói ra: "Vừa nghĩ như thế thì thật là tốt lên không ít."
"Đúng vậy, tiền này hiến cho người nghèo, mà không phải là bị lừa đi, chuyện như thế này đã trở nên khác hoàn toàn." Một người hán tử khác cũng gật gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.
Hạ Bình đứng chắp tay: "Phú hào quyên tiền, quyên cho ai không quyên, hiện tại quyên cho ta, cũng không có gì là không đúng, dù sao đều là cứu tế người nghèo. Mà lại đây cũng không phải là quyên tiền, mà chính là vay tiền, ta vẫn sẽ trả."
Trên người hắn như có ánh sáng thần thánh.
"Đúng đúng đúng, huynh đệ nói đúng."
Hai người gật đầu như giã tỏi.
Ba ba! !
Hán tử mặt sẹo tát đến một cái, đập hai người đến xoay quanh tại chỗ, chửi ầm lên: "Con mẹ nó có phải ngươi bị ngốc hay không, thật đúng là bị tiểu tử này lừa."
"Tên lừa đảo nào không nói như vậy, còn quyên tiền cho hắn? Tại sao không quyên cho chúng ta? !"
"Còn hành động tràn ngập yêu thương, đều đưa tiền cho tên lừa đảo rồi, đó chẳng phải là tràn ngập yêu thương đối với tên lừa đảo sao?"
"Đừng luyện võ cả ngày, luyện thêm chút đầu óc cho ta."
Hắn đều tức điên, không nghĩ đến đồng bạn mình còn có những tên ngu xuẩn như vậy, nếu như mình không có ở đây thì không chừng thật sự có người bị tiểu tử này lừa giao lương hưu, trả tiền theo giai đoạn hai trăm năm.
"Tiểu tử, ta không nói nhảm với ngươi, ngươi không muốn giao ra thì ta có thủ đoạn để ngươi giao, chờ đến lúc giày vò ngươi sống không bằng chết thì sẽ biết hành động hôm nay của mình ngu xuẩn đến cỡ nào."
Hán tử mặt sẹo giận quát một tiếng, con mắt lộ ra thần sắc hung tàn.
Sưu!
Trong nháy mắt, cả người hắn như một khỏa đạn pháo, xông lên, cực kỳ nhanh chóng.
Oanh!!
Động tác của hán tử mặt sẹo cực kỳ nhanh chóng, đánh đến một quyền, khí thế kinh người, quả thực như núi lớn nặng nề, khí thế bốn phía đều ngưng tụ thành thực chất, áp bách khiến người cơ hồ không thở nổi.
Trước khi tiến đến Tân Thủ Thôn, hắn là một tu luyện giả Như Ý cảnh, bởi vì tiền thưởng của đại gia tộc, hắn tự nguyện chém bỏ tu vi của mình, rơi xuống Tông Sư cảnh.
Bời vì vừa mới tự chém tu vi của mình, thương thế nghiêm trọng, nhiều nhất có thể phát huy ra thực lực Tông Sư tầng thứ sáu.
Nhưng bất kể như thế nào, lúc trước hắn là tu luyện giả Như Ý cảnh, đặt ở Vân Tiêu Giới cũng là một Vương gia, thực lực mạnh mẽ.
Không cần phải nói hắn xuất thân trong vũ trụ, cường giả như mây, đã trải qua huấn luyện hoàn chỉnh, kỹ xảo chiến đấu, ý thức chiến đấu của hắn vượt qua giới võ giả của Vân Tiêu giới không biết bao nhiêu lần.
Dù cho hiện tại chỉ là cảnh giới Tông Sư tầng thứ sáu, nhưng lại không biết mạnh mẽ hơn Tông Sư bình thường bao nhiêu.
"Tên lừa đảo này chết chắc."
Người chung quanh đều ôm hai tay, một bộ đáng xem kịch vui, cho dù ở trong đám người, hán tử mặt sẹo cũng là cao thủ chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, giết người như ngóe.
Đối phương xuất thân ở Sơn Nhạc Tinh, tộc nhân Sơn Nhạc sinh tồn ở tinh cầu đó vừa ra đời đã có lực lượng dời núi lấp biển, trời sinh hiểu vận dụng lực lượng đồi núi.
Đấm ra một quyền, quả thật giống như một ngọn núi lớn giáng xuống, khiến cho người ta không có chỗ trốn, dù cho cứng đối cứng, cũng sẽ bị đánh bay ra ngoài, thân thể sẽ bị trọng thương ngay lập tức.
"Không hổ là Sơn Nhạc Quyền Pháp trong truyền thuyết, đấm ra một quyền, cẩn trọng, bao la, cuồn cuộn, như là núi non rơi xuống từ tinh không, không thể cản, đoán chừng tên lừa đảo này sẽ bị đánh thành trọng thương bởi một quyền. Còn dám đặt tên là Võ Vô Địch? Cũng không suy nghĩ một chút trên người mình có bao nhiêu sức lực." Có người bên cạnh bình luận, cười lạnh liên tục.
Thân là lừa đảo, một khi đắc thủ, lập tức chạy trốn, đây mới là thượng sách.
Nhưng tiểu tử này không biết sống chết, thế mà còn ở nguyên tại chỗ nhảy nhót tưng bừng, sợ người khác không biết hắn làm chuyện này, như thế hắn không chết ai sẽ chết, đây đều là tự tìm.
"Sơn Nhạc Quyền Pháp? Ngược lại có chút khí thế."
Hạ Bình uể oải nhìn động tác của hắn tử mặt sẹo này, nếu như trước khi chiến đấu cùng hư ảnh Thánh Nhân mà thấy được võ đạo tuyệt học của hán tử mặt sẹo này, có lẽ hắn sẽ có mấy phần chấn kinh, cảm thấy quyền pháp như thế này tinh diệu hơn quyền pháp ở Vân Tiêu Giới không biết bao nhiêu lần.
Rõ ràng là một quyền bình thường, nhưng kỹ xảo lực cực kỳ tinh tế, lực lượng giống nhau nhưng ở dưới tay đối phương có thể phát huy ra lực phá hoại gấp mấy lần, căn bản không thể so sánh nổi.
Đáng tiếc hắn gặp được đối thủ mạnh mẽ hơn nhiều, mặc dù kỹ xảo võ đạo của hán tử mặt sẹo này không tệ, nhưng nếu so sánh với hư ảnh Thánh Nhân thì một bên là gà trống, một bên khác là Phượng Hoàng, đơn giản không cách nào so sánh được.
Đông!
Hắn bước ra một bước, đánh một quyền vào hư không, đường đường chính chính, vừa nhanh vừa mạnh.
Giữa không trung run lên, nổ ra một vụ nổ!
Nắm đấm lập tức tuôn ra lực lượng khủng bố hình xoắn ốc, phảng phất hình thành luồng khí vòng xoáy đáng sợ, mỗi một đạo luồng khí đều ngưng tụ thành thực chất, như cạm bẫy muốn giết chết địch nhân.
Cái gì? !
Hán tử mặt sẹo giật mình, hắn có thể phát hiện được một quyền này khủng bố, lực lượng hình xoắn ốc từ cú đấm của đối phương không gì không phá được, như là mũi khoan, nổ vang rung động.
Dù cho quyền pháp của mình là đồi núi, nhưng đối mặt với loại mũi khoan hình xoắn ốc này cũng sẽ bị xuyên thủng trong nháy mắt, lực phá hoại của hai bên không cùng một cấp bậc.
Nhưng hiện tại xem như muốn né tránh đã không kịp, đâm lao phải theo lao, hắn chỉ có thể kiên trì, vận dụng lực lượng trên người, oanh kích đến.
Ầm!
Hai quyền chạm nhau, không khí nổ bể ra trong nháy mắt, từng khúc sụp đổ, như là một tòa núi cao bị bom có uy lực khủng bố làm nổ nát, chia năm xẻ bảy, núi đá lớn đều bị tạc thành bột mịn.