Sắc mặt của những người khác lộ ra vẻ cổ quái, bọn hắn tuy cũng nghe thanh danh của Hạ Bình, quả thực là kẻ hết mức cực phẩm, nhưng mà hiện tại nhìn thấy, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, so với tưởng tượng càng thêm cần ăn đòn.
“Đã ngươi muốn cùng ta nói chuyện, vậy thì cứ nói ở chỗ này đi.”
Hoắc Cương nhàn nhạt nhìn Hạ Bình, nhưng sau đó xoay người nói ra với những người khác: “Các ngươi đi dọn bãi, làm cho những người không có phận sự rời khỏi đây đi, đừng vướng bận ở chỗ này.”
“Vâng thưa đại ca.”
Người chung quanh đều gật gật đầu, bọn hắn lập tức ta tay, đem đệ tử đang dùng cơm ở bốn phía chính toàn bộ đuổi đi, chiếm lĩnh một khu vực, triệt để trống không.
Đồng thời bọn hắn liên thủ lẫn nhau, vận chuyển khí công trong cơ thể, ngưng tụ thành một cái vòng bảo hộ cực lớn bằng chân nguyên, tựa hồ tạo thành lĩnh vực tuyệt đối, bất kỳ thanh âm gì đều không thể từ trong cái khối cầu bằng khí công này xuyên thấu đi ra ngoài.
“Được rồi, ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?” Hạ Bình nhíu mày, nhìn đệ tử hạch tâm Hoắc Cương, đối phương vận dụng đội hình lớn như vậy, nhưng tư thái lại hạ thấp như thế, xem ra yêu cầu rất cao.
“Hạ học đệ quả nhiên là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, như vậy ta cũng nói thẳng rồi, kỳ thật ta muốn ngươi bỏ quyền thi đấu Thiên Tài Chiến lần này.” Hoắc Cương gọn gàng dứt khoát nói ra với Hạ Bình.
“Bỏ quyền thi đấu sao?” Hạ Bình giống như cười mà không phải cười nhìn Hoắc Cương.
Hoắc Cương mỉm cười: “Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ không để cho ngươi chịu thiệt hại đấy, chỉ cần ngươi nguyện ý bỏ quyền thi đấu, như vậy chúng ta cũng có thể làm chủ đền bù cho ngươi một ít tổn thất, bất kể là tiền tài, đan dược, hay là bí tịch võ công v.v.. và những thứ khác đều có thể.”
Hắn lộ làm ra một bộ tài đại khí thô.
“Tại sao ta phải bỏ quyền thi đấu? Ta tham gia trận đấu cùng đệ tử hạch tâm các ngươi có quan hệ gì?” Hạ Bình híp mắt, cứ như vậy nhìn Hoắc Cương.
“Nguyên nhân gì ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần biết rằng, nếu như ngươi tiếp tục tham gia thi đấu, thậm chí tiếp tục chiến thắng mà nói..., như vậy ngươi sẽ đắc tội rất nhiều đệ tử hạch tâm.” Hoắc Cương vừa đấm vừa xoa, “Ta tin tưởng ngươi cũng không muốn xảy ra việc này, cho nên ta hi vọng ngươi tốt nhất là đồng ý, ngàn vạn lần đừng vạch mặt, nếu không đối với ngươi không có chỗ tốt gì.”
Ngữ khí của hắn tràn ngập uy hiếp.
“Được rồi, nguyên nhân các ngươi muốn ta bỏ thi đấu, kỳ thật ta cũng không phải rất chú ý.” Hạ Bình hiên ngang lẫm liệt nói, “Bất quá nếu như đền bù tổn thất không đủ cho ta, ta sẽ không lui thi đấu đấy.”
“Vậy, ngươi có yêu cầu gì?” Hoắc Cương lập tức nở nụ cười, hắn chỉ sợ Hạ Bình cái gì cũng không muốn nói, chỉ cần nguyện ý trao đổi, như vậy có thể hoàn thành chuyện này.
“Năm ngàn tỷ!”
Hạ Bình duỗi ra năm đầu ngón tay: "Chỉ cần ngươi đáp ứng cho ta năm ngàn tỷ đồng liên bang,
Như vậy ta cũng phải rời khỏi trận đấu lần này." Hắn đề xuất điều kiện của mình.
“Năm ngàn tỷ đồng liên bang? Con mẹ nó sao ngươi không đi ăn cướp, không phải, tựu coi như ngươi cướp bóc ngân hàng trung ương Liên Bang cũng chưa hẳn cướp được nhiều tiền như vậy, ngươi có phải điên rồi hay không?” Thanh niên mặc áo hồng chửi ầm lên, ánh mắt nhìn Hạ Bình thật giống như nhìn tên điên vậy.
Khóe miệng của những người khác đều co giật, biết rõ năm ngàn tỷ đồng liên bang là cái khái niệm gì sao? Con số trên trời như vậy cũng không thể hình dung số tiền lớn như vậy, cho dù là gia tộc vương giả bình thường táng gia bại sản, đều cầm không ra nổi số tiền kia.
Hiện tại tiểu tử này nghĩ được đến năm ngàn tỷ đồng liên bang, thật là hám tiền ham tới điên rồi!
“Năm ngàn tỷ cũng không có, thật sự là một đám nghèo kiết xác.”
Hạ Bình khinh bỉ nói: “Được rồi, không có đủ tiền liên bang cũng có thể cầm những vật có giá trị khác để trao đổi, ví dụ như bảo khí, tùy tiện cho ta bảy tám món là được rồi, yêu cầu của ta cũng không cao.”
“Hoặc là bí tịch vương cấp tuyệt phẩm, cũng tùy tiện cho ta năm ba quyển.”
“Nếu có vạn năm Linh Dược gì cũng được đấy, cũng có thể cho ta hai ba gốc, ta không chọn.”
Hắn biểu thị chính mình một chút cũng không chọn cao.
“Ngươi điên rồi.” Thanh niên mặc áo hồng bọn người không còn sức lực mắng hắn rồi, bởi vì yêu cầu như vậy đều vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn.
Biết rõ cái gì gọi là bảo khí sao?
Cho dù là cường giả cấp bậc vương giả, cũng không phải người nào cũng có một món, đây mới thực là vũ khí giá trị liên thành, bảo bối có tiền cũng mua không được, một khi đạt được, nhất định là bảo vật trấn tộc của gia tộc vương giả.
Bí tịch vương cấp tuyệt phẩm, đây càng là khôi bảo vô thượng, không phải là gia tộc nhất lưu, thế lực cao cấp nhất cũng tìm không thấy bí tịch như vậy, đây là cơ mật tuyệt đối.
Có người đã từng muốn dùng một tòa thành trì để đổi một quyển bí tịch vương cấp tuyệt phẩm, nhưng đều bị từ chối, có thể nghĩ ra bí tịch như vậy trân quý đến cỡ nào, đã không phải là giá tiền có thể cân nhắc đấy.
Còn có vạn năm Linh Dược, loại vật này bọn hắn cũng chỉ là nghe qua, ngay cả nhìn thấy cũng không được mấy gốc.
Nếu thật là xuất hiện, đoán chừng coi như là vương giả cũng sẽ điên cuồng, dốc sức liều mạng cướp đoạt, làm sao đến phiên những người như bọn hắn.
Tiểu tử này còn nghĩ đến đòi hai ba gốc, hắn thế nào cũng không lên trời đâu này? Đi nằm mơ a, mơ rồi còn có thể sẽ đạt được.
“Ngươi yêu cầu quá mức rồi, rất không thực tế.” Sắc mặt của Hoắc Cương rất đen, “Nếu như ngươi muốn tiền mà nói, ta có thể làm chủ cho ngươi năm mươi tỷ đồng liên bang, nhiều hơn thì không được.”
Hắn cũng đề xuất ra điều kiện của mình.
“Năm mươi tỷ đồng liên bang? Ngươi là đang đuổi ăn mày sao, biết rõ ta trở thành quán quân thiên tài chiến sẽ được ban thưởng cái gì không? Bảo khí, một món bảo khí tuyệt đỉnh.” Hạ Bình hết sức khinh bỉ nhìn Hoắc Cương, “Ngay cả một chút tiền cũng không muốn bỏ ra, vậy mà cũng muốn ta bỏ thi đấu, ngươi quả thực cũng là nói chuyện hoang đường viển vông.”
Hắn đã không muốn cùng đám người này nói chuyện, một chút thành ý cũng không có.
“Nổ đi, ngươi cứ tiếp tục nổ cho ta, chỉ bằng bộ dạng này đức hạnh của ngươi cũng muốn giành được quán quân Thiên Tài Chiến sao, vì sao ngươi không nói cha của mình là Tổng thống liên bang, nói như vậy khả năng người ta tin tưởng còn cao một chút.”
“Có năm mươi tỷ đồng liên bang coi như là không sai rồi, thua trận trong Thiên Tài Chiến, cái rắm gì ngươi cũng không có.”
“Đây là lợi ích mà đại ca Hoắc Cương đã đưa cho ngươi, vậy mà cũng không biết quý trọng cho tốt, bỏ qua cái thôn này, thì không còn cái tiệm này đâu biết không?”
Bọn người thanh niên trẻ tuổi áo đỏ bị chọc tức gần chết, nổi giận trừng mắt Hạ Bình.
“Một trăm tỷ, một trăm tỷ ngươi cảm thấy như thế nào?” Hoắc Cương trầm giọng nói.
Hạ Bình khoát tay áo: “Cút cho ta, năm ngàn tỷ đồng liên bang, thiếu một xu ta cũng mặc kệ ngươi.”
“Ngươi sẽ phải hối hận.”
Hoắc Cương không có quấn quít chặt lấy, hắn liếc nhìn thật sâu Hạ Bình, ẩn chứa uy hiếp thật sâu.
“Lăn.”
Hạ Bình chỉ nói một chữ như vậy, những lời khác hắn cũng lười nói, sau này hắn cũng sẽ không hối hận cũng không tới phiên tiểu tử này đến đánh giá, hắn tưởng mình lài cái rễ hành gì a, thật sự xem chính mình là vương giả rồi à.
“Hừ, chúng ta đi.” Hoắc Cương phất phất tay, hắn liền xoay người bỏ đi, sắc mặt âm trầm, trong lòng ẩn chứa lửa giận khủng khiếp, trong giờ phút này trong lòng hắn muốn giết Hạ Bình đều nghĩ đến.
Nhưng hắn cũng không nói gì, cũng không cò kè mặc cả gì, thậm chí tâm tình trả giá cũng không có..
Bởi vì hắn biết rõ, dựa theo thái độ của Hạ Bình, chuyện này đàm phán không thành rồi, hắn cũng không thể nào tiếp nhận giá cả vớ vẩn như vậy đấy.
Trung thực mà nói, nếu có năm ngàn tỷ đồng liên bang, hắn còn cần đánh bạc với Thu Tuyết cái rắm, sớm liền mua những tuyệt phẩm đan dược này để nuốt, làm sao cũng có thể tấn thăng đến cảnh giới vương giả.
Bởi vậy Hạ Bình đưa ra những điều kiện này, bọn hắn căn bản không có khả năng sẽ đồng ý.
Vèo vèo vèo!!!
Bọn người thanh niên áo đỏ cũng liếc nhìn Hạ Bình, cái gì cũng không nói, đều nhao nhao bỏ đi khỏi tiệm cơm.
Không có bao lâu, bọn người Hoắc Cương rất nhanh rời đi tiệm cơm rồi, toàn bộ tiệm cơm cũng khôi phục trạng thái an tĩnh.