TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 409: Cường Giả Như Mây

Vào lúc này, bên ngoài đỉnh núi đã xuất hiện lít nha lít nhít học sinh.

Mà những học sinh này đều là bị tin tức của đám người thanh niên áo xanh hấp dẫn tới, dù sao Sinh Mệnh Chi Thủy là vật quan trọng cỡ nào, mỗi học sinh ở đây đều hy vọng có thể đạt được.

Một khi có thể chiếm được lượng lớn Sinh Mệnh Chi Thủy, lập tức tư chất của bọn hắn có thể được cải biến, tăng cường tiềm năng cơ thể, cải tạo bọn họ thành thiên tài, sau này cho dù là trở thành cường giả cảnh giới Vương Giả, khả năng cũng lên tới 3 phần.

Trước đó cũng đã có rất nhiều ví dụ, những tên tiền bối vốn dĩ yên lặng vô danh, sau khi vận khí tốt đạt được Sinh Mệnh Chi Thủy liền một bước lên trời, trở thành cường giả cảnh giới Vương Giả, rốt cuộc cũng thành công trở thành tồn tại vạn người kính ngưỡng.

“Ngọn núi này chính là không gian chứa Sinh Mệnh Chi Thủy sao?”

“Không sai, không thể sai được, mọi người nhìn xem, ngọn núi này xanh biếc dồi dào, có rất nhiều thực vật sinh trưởng đúng không? Cũng chỉ có Sinh Mệnh Chi Thủy mới có thể khiến cho nảy sinh kỳ tích như vậy.”

“Đúng, nơi này chính là vùng đất Yêu Ma, ma khí đậm đặc, không khí trầm lặng, không có một ngọn có, nếu như không có Sinh Mệnh Chi Thủy ở nơi này, tuyệt đối không có khả năng có cây cối sống sót.”

“Ha ha, tìm nhiều ngày như vậy, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được vị trí hiện thời của Sinh Mệnh Chi Thủy, đơn giản là ông trời cũng giúp ta a.”

Rất nhiều học sinh đều hết sức hưng phấn, ánh mắt nhìn chòng chọc ngọn núi này, bọn họ căn bản không kìm được tâm tình hiện tại, hận không thể lập tức vọt vào ngọn núi này chiếm lấy Sinh Mệnh Chi Thủy.

Trong những học sinh này cũng có cả bọn người Nhiếp Chấn, Thường Bân, Cừu Vạn Thiên, bọn họ ngửi được hướng gió mà tới.

Thậm chí ngay cả mấy người Tô Cơ, Tiêu Dật Hiên cùng Mục Hạo Nhiên cũng tới, đối với Sinh Mệnh Chi Thủy, bọn họ cũng là tình thế bắt buộc phải đoạt được.

“Chẳng qua đã có người đi vào trước, dường như còn muốn ở trong ăn một mình.”

“Rốt cuộc là đứa nào phách lối như vậy, còn muốn ăn một mình, biết mình có bao nhiêu cân lượng sao?”

“Trước đó ta đã hỏi qua, thằng đó tên là Võ Vô Địch.”

“Cái tên này thật là phách lối a, chỉ là cứt mũi nhỏ bé, mà cũng dám tự xưng mình là Võ Vô Địch, thật đúng là coi chúng ta là hàng lởm.”

“Tóm lại đợi chút nữa tiểu tử này đi ra, không có Sinh Mệnh Chi Thủy coi như thôi, nếu mà có liền lập tức trấn lột hắn, bảo vật như vậy há có thể để hắn lấy đi?”

“Nếu hắn không phục, liền đánh cho tàn phế, cho hắn biết chút tốt xấu.”

Rất nhiều học sinh nghị luận ầm ĩ, sắc mặt lộ ra thần sắc vô cùng hung tàn, sát khí đằng đằng.

Bọn người thanh niên áo xanh nhìn thấy loại tình huống này, từng người đều mừng lớn, có nhiều học sinh đến nơi này như vậy, bọn hắn tìn rằng dù cho tên Võ Vô Địch kia có lợi hại hơn đi chăng nữa, cũng không có khả năng áp đảo toàn trường.

Nhưng mà bọn hắn cũng có chút lo âu, có nhiều người tập trung ở đây như vậy, cường giả như mây, bọn hắn muốn đục nước béo cò cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Kỳ quái, cái tên quấy rối Hạ Bình rốt cuộc đang ở nơi nào, làm sao ở đây cũng không nhìn thấy hắn?” Tô Cơ hiếu kỳ nhìn chung quanh, tròng mắt xoay tròn, nhưng cuối cùng cũng không nhìn thấy tên khốn khiếp Hạ Bình đó.

Nhưng dựa theo bình thường mà nói, tiểu tử này không chuyện ác nào không làm, thích nhất chính là lửa cháy đổ thêm dầu, việc nhỏ náo thành lớn, chuyện lớn đã xảy ra là không thể ngăn cản, có chuyện xấu đều nhúng chân vào.

Nhưng bây giờ lại không có thấy tung tích của hắn, điều này khiến nàng cảm thấy hết sức kì quái, cảm thấy có phải trời muốn chuyển dạ hay không.

“Tóm lại, tiểu tử này không xuất hiện là tốt nhất, một khi xuất hiện, tất nhiên sẽ gây nên long trời lở đất.” Sắc mặt đám người Mục Hạo Nhiên tối xầm, từng người đều siết chặt nắm đấm, cũng không muốn gặp phải tên siêu cấp tai họa Hạ Bình kia.

Tuy từng người bọn họ đều tấn thăng đến cảnh giới Võ Sư, thực lực mạnh hơn không chỉ mấy lần, nhưng mà đối mặt với Hạ Bình, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi, đã lưu lại ám ảnh.

“Đại ca, tên Miêu Trạch này thật là không có kỷ luật, đã vài ngày không thấy tăm hơi, có phải hay không đã quên phân phó của đại ca, chạy loạn khắp nơi? Cũng không biết cái gì là tôn ti trật tự.”

Một học sinh ở phụ cận khó chịu nói ra, hắn là một tiểu đệ của Nhiếp Chấn.

“Đúng a, đã lâu như vậy rồi cũng không thấy xuất hiện, mệnh lệnh của đại ca cũng dám quên, tên không biết quy củ này, còn cần hắn làm gì, chờ hắn trở về, chúng ta trực tiếp xóa tên hắn, đuổi hắn ra khỏi nhóm ,cho hắn biết chút lợi hại.” Một học sinh tóc húi cua khác siết chặt nắm đấm, sắc mặt dữ tợn.

“Chẳng qua đã lâu như vậy rồi cũng không trở về, có khả năng nào hắn bị Yêu Ma giết hay không?” Cũng có học sinh ánh mắt lấp lóe, hoài nghi nguyên nhân Miêu Trạch vì sao lâu như vậy không xuất hiện, không biết có phải là bị giết không.

“Thật đúng là có khả năng này, những học sinh đi theo Miêu Trạch lần này cũng không thấy xuất hiện, mỗi người đều không liên lạc được, loại tình huống này rất là cổ quái.”

Trước đó nghe nói hắn là vì truy sát Hạ Bình của Viêm Hoàng Đại Học nên mới dẫn người đi tìm khắp nơi trong Vân Vụ sơn mạch, lúc này ngay cả Sinh Mệnh Chi Thủy còn chưa tìm đến, đã là mất tích rồi, cũng không biết có phải bọn hắn bị Hạ Bình giết hay không.”

“Không có khả năng, tên Hạ Bình này cho dù to gan đi chăng nữa, cũng không dám giết hại người của gia tộc Vương Giả, trừ phi hắn muốn chết.”

Ánh mắt mấy người học sinh lấp lóe, có rất nhiều suy đoán.

“Chết càng tốt, tên Miêu Trạch này kiêu căng khó thuần, luôn luôn ý vào chính mình là con cháu đời sau của gia tộc Vương Giả, mắt cao hơn đầu, còn thường xuyên gây mâu thuẫn với người các thế lực khác, tuyệt đối là kẻ vong ân bội nghĩa, ta nhịn hắn lâu rồi.”

Một học sinh quần áo đen khá là khó chịu, xem ra hắn đã không nhìn thuận mắt Miêu Trạch từ lâu.

“Không thể nói vậy được, dù gì Miêu Trạch cũng là người của chúng ta, trước khi không phản bội đều vẫn thuộc nhóm chúng ta, nếu như hắn thật bị người khác giết, vậy phải điều tra thật kỹ, bằng không làm sao kẻ dưới còn có thể phục tùng.”

“Nếu như Miêu Trạch thật sự chết rồi, phỏng chừng toàn bộ Miêu gia cũng sẽ chấn động, đến lúc đó tất nhiên chúng ta cũng sẽ rước vào phiền toái lớn.”

“Nếu như Miêu gia giận cá chém thớt lên người chúng ta, lúc đó phiền phức lớn rồi.”

“Thúi lắm, Miêu gia là cái quái gì, chỉ cần đại ca mở miệng, bảo đảm hù dọa bọn hắn run rẩy giống như con chim cút.”

Mười mấy học sinh kêu ầm lên, vô cùng phách lối, trong mắt không đề ý tới người nào.

“Được rồi, im đi.”

Nhiếp Chấn mở miệng nói: “Chuyện của Miêu Trạch tạm thời để qua một bên, hắn sống hay chết, bây giờ chúng ta cũng không thể biết được, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là Sinh Mệnh Chi Thủy.”

Hắn nhìn chằm chằm mọi người, tản mát ra áp lực kinh khủng.

“Nhưng dường như đã có một tên nào đó tiến vào, phỏng chừng đã bị hắn nhanh chân đến trước.”

“Ta từng nghe nói mỗi lần đạt được Sinh Mệnh Chi Thủy cũng chỉ có hạn, nếu bị người khác lấy hết, người sau cho dù có vào đi chăng nữa cũng sẽ không cách nào đạt được, bị đuổi ra ngoài.”

“Vậy thì liền tóm lấy tên Võ Vô Địch kia, đem hắn làm thịt, vậy chẳng phải toàn bộ Sinh Mệnh Chi Thủy trên người hắn sẽ thuộc về chúng ta sao?”

“Không sai, cái chủ ý này không tê.”

“Người có thể đạt được Sinh Mệnh Chi Thủy, cũng chỉ có thể là Chiến Thần Học Viện chúng ta, những trường học khác dám can đảm nhúng tay, vậy liền chém tay bọn hắn.”

Một đám người đằng đằng sát khí, xem thường tất cả.

Sắc mặt Nhiếp Chấn hờ hững, vì lấy được Sinh Mệnh Chi Thủy, hắn cũng không ngại chém giết vài người.

“Mau nhìn, trong đỉnh núi có người đi ra.”

Bỗng nhiên, có người hô lớn, chú ý đến bức tường ngăn cản tiến nhập vào đỉnh núi kia, dường như có một vệt sóng gợn xuất hiện, tiếp đó một bóng người đi ra từ bên trong.