TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 235: Nhất Định Phải Báo Thù

Sau khi nghe xong lời kể của hai người Giang Nhã Như cùng Sở Dung, Nam Cung Vũ cũng nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, nhớ kỹ trước đó nàng và đám người của Thiên Thủy thành đi lên bắt chuyện cùng đám thí sinh của thành Kinh Hoa.

Ngay từ đầu, mọi chuyện rất thuận lợi, thái độ của đối phương cũng vô cùng hòa ái, tuy nàng cũng nhìn ra ánh mắt của những người nam nhân kia nhìn lấy chính mình có điểm gì là lạ, chẳng khác nào chó sói.

Nhưng mà nàng cũng đã sớm quen thuộc loại ánh mắt này, cho dù ở Thiên Thủy thành, cũng rất nhiều nam nhân nhìn lấy chính mình như vậy, thế nhưng mà thân là người thừa kế của Nam Cung gia, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu những thứ này.

Nhưng mà ai có thể nghĩ tới, đối phương đưa qua một ly rượu đỏ, nàng không chút nghi ngờ uống hết, kết quả trong nháy mắt sau khi rượu vang đỏ đi vào bụng, nàng liền cảm thấy ý thức mơ hồ.

Cho nên, xuất phát từ bản năng, Nam Cung Vũ nàng lập tức kịp phản ứng, biết mình bị người bỏ thuốc, lập tức liền đem sự tình làm lớn, đem một người trước mặt đánh lui, cố gắng xông ra.

Sau đó Hạ Bình đến, lập tức nàng cảm thấy một trận an tâm, liền không thể kiên trì được nữa, triệt để hôn mê.

“Cám ơn các ngươi đã cứu ta.”

Nam Cung Vũ vô cùng cảm kích nhìn lấy Sở Dung, Giang Nhã Như cùng Hạ Bình, nàng biết nếu như không phải bọn người Hạ Bình xuất thủ, chỉ sợ buổi tối hôm nay nàng liền xong đời.

Rơi vào trong tay đám ác đồ kia, đời này của nàng liền xong.

“Không cần khách khí, đây đều là tiện tay mà thôi.” Hạ Bình hai tay chống nạnh, khoát khoát tay, “Nhưng mà ngươi trúng độc rất sâu, cần phải trị liệu kịp thời, không bằng chúng ta bây giờ liền bắt đầu đi, ta đã chuẩn bị lâu rồi. Thật không dám giấu giếm, đối với loại chuyện này kinh nghiệm của ta còn tính là rất phong phú.”

“Bắt đầu cái rắm, ngươi còn không mau mặc tốt quần áo, lưu manh vô sỉ.” Đùng một cái, Giang Nhã Như xông tới, đem quần áo trên mặt đất ném cho Hạ Bình, che kín thân thể của hắn.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, đơn giản hận không thể đem Hạ Bình ăn sống, người nào không biết ngươi tên lưu manh này kinh nghiệm phong phú, đều đi địa phương dơ bẩn như Hắc Nguyệt thành chơi gái, còn có cái gì mà hắn không hiểu.

“Nam Cung Vũ chỉ là trúng thuốc mê thôi, cũng không phải là loại thuốc kia. Đến thời gian tự nhiên sẽ tỉnh táo lại, không cần ngươi giải độc.” Sở Dung cũng trừng mắt Hạ Bình.

Sau khi Nam Cung Vũ tỉnh dậy, các nàng lập tức liền biết thân thể Nam Cung Vũ cũng không có điều gì đáng ngại, dược hiệu trôi qua liền tự động tỉnh táo lại, cũng không cần giải độc.

Nhưng mà may mắn Nam Cung Vũ kịp thời tỉnh táo lại, nếu không nói không chừng thật đúng là khiến tên nam nhân vô sỉ này được như ý.

Mà Nam Cung Vũ cũng xấu hổ không thôi, hơi nhe răng, chính mình tránh thoát đám cầm thú kia tập kích, nhưng suýt chút liền tránh không khỏi xung động của tên nam nhân vô sỉ bên người này, điều này thật sự là quá nguy hiểm.

Nói một câu nói thật, tên Hạ Bình này so với bọn đàn ông kia cũng không biết nguy hiểm gấp bao nhiêu lần.

“Tốt a.”

Hạ Bình nhún nhún vai, tuy bỏ lỡ cơ hội lần này rất đáng tiếc, nhưng mà hắn cũng tin tưởng còn sẽ có lần sau, sau này mời các nàng uống rượu, trực tiếp chuốc say, làm thành chuyện tốt.

Vèo một tiếng, hắn rất nhanh mặc tốt quần áo trên người mình.

“Hừ, mặc quần áo ngược lại là rất nhanh.” Giang Nhã Như khinh bỉ nói, châm chọc hắn làm chuyện bẩn thỉu quá nhiều.

Hạ Bình nháy con mắt một cái: “Ta cởi quần áo càng nhanh hơn, có muốn thử xem hay không?”

Thử cái rắm!

Giang Nhã Như phát điên, hận không thể nện hắn một trận.

“Nam Cung Vũ.”

Sở Dung không để ý tên lưu manh kia, nàng nhìn Nam Cung Vũ: “Chúng ta bây giờ lập tức báo cảnh sát đi, đem đám nam nhân đáng giận kia bắt lấy, nhốt vào đại lao, nếu không tiếp tục để mấy tên khốn khiếp bọn hắn hoành hành bá đạo, sẽ không biết bao nhiêu nữ nhân phải gặp nạn.”

“Bọn họ làm ra chuyện này, chắc chắn không phải lần đầu tiên.”

Đôi mắt đẹp của nàng lộ ra một tia lửa giận.

Đinh linh linh ~~

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Nam Cung Vũ reng lên, nàng cầm lên nghe máy, là Nam Cung Hải cha nàng gọi tới.

Sau mười mấy phút, nàng tắt điện thoại, sắc mặt rất là âm trầm, nói: “Hứa gia gọi điện thoại cho cha ta, yêu cầu cha ta đem chuyện này chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

“Để đền bù tổn thất, bọn họ sẽ bồi thường lượng lớn chỗ tốt cho Nam Cung gia.”

Cái gì?!

Hai người Sở Dung cùng Giang Nhã Như đều giật nảy cả mình, tuy các nàng biết năng lượng các gia tộc của thành Kinh Hoa, nhưng mà các nàng cũng không nghĩ tới động tác của đối phương nhanh như vậy, trực tiếp liền gọi điện thoại đến cửa, liên lạc cùng cha Nam Cung Vũ.

“Vậy ngươi định làm như thế nào?”

Hạ Bình nhíu nhíu mày, cứ như vậy nhìn lấy Nam Cung Vũ.

“Ta cũng không có cách nào, chỉ có thể coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, Nam Cung gia của ta đắc tội không nổi nhiều thế gia đại tộc của thành Kinh Hoa như vậy.” Nam Cung Vũ siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, nghiến răng nghiến lợi, rất là không cam tâm.

Nhưng mà dù cho không cam tâm đi chăng nữa, nàng cũng không thể làm cái gì.

Bởi vì không chỉ có Hứa gia gọi điện thoại tới, ngay cả các gia tôc còn lại của thành Kinh Hoa cũng gọi điện thoại, yêu cầu đem chuyện này che giấu đi, điều này khiến cho Nam Cung gia gặp áp lực thật lớn.

Bất kỳ một gia tộc nào của thành Kinh Hoa, Nam Cung gia đều không đắc tội nổi.

Chứ đừng nói chi là, nhiều người cùng tiến đến tạo áp lực như vậy.

Trừ phi nàng muốn Nam Cung gia bị diệt vong, nếu không dù cho không nguyện ý, cũng phải đáp ứng.

Hai người Sở Dung cùng Giang Nhã Như cũng trầm mặc, các nàng cũng hiểu lựa chọn của Nam Cung Vũ, đây cũng là điểm bắt đắc dĩ của con cháu trong các gia tộc, có đôi khi cần vì gia tộc làm ra hi sinh nhất định.

... ...

Lúc này, tại Hứa gia thành Kinh Hoa.

Một khu biệt thự chiếm diện tích trên trăm mẫu, có dãy nhà ở xa hoa liên miên không dứt, một gian đải sảnh trong đó, lúc này xuất hiện mười mấy người.

Trong đó liền bao quát Hứa Dương bị đánh gãy hai chân, còn có cha hắn,Thị Trưởng Hứa An của thành Kinh Hoa, cùng một ít trưởng lão của gia tộc Hứa Thị, còn có cả con cháu dòng chính.

Trải qua trị liệu khẩn cấp ở bệnh viện, thương thế trên người Hứa Dương đã ổn định lại, toàn thân hắn băng bó giống như xác ướp, trông vô cùng thê thảm, ngồi trên ghế.

“Con trai, bây giờ con không sao chứ? Thương thế trên người sẽ không ảnh hưởng đến khảo thí ngày mai chứ?”

Hứa An nhíu nhíu mày, cứ như vậy nhìn Hứa Dương con mình.

Đối với tên đánh con trai mình thành như vậy, hắn cảm thấy tức giận không thôi, đơn giản hận không thể lập tức diệt trừ, lúc nào không xảy ra, hết lần này tới lần khác xảy ra tại buổi đêm trước ngày thi đại học.

Nếu như Hứa Dương bởi vì thương thế quá nặng mà không cách nào tham gia khảo thí vào Viêm Hoàng Đại Học, cũng không cách nào tiến vào Viêm Hoàng Đại Học, như vậy tiền đồ đời này của Hứa Dương liền bị hủy, thử hỏi hắn làm sao không phẫn nộ?!

“Cha, con tạm thời không có chuyện.”

Hứa Dương trầm giọng nói: “Đêm nay con chỉ cần ngâm cao cấp Doanh Dưỡng Dịch, thời gian một đêm, liền có thể khiến thương thế trên người con khôi phục hoàn toàn, sẽ không ảnh hưởng đến thi đại học ngày mai.”

Giá Doanh Dưỡng Dịch cao cấp này so với Doanh Dưỡng Dịch cấp thấp không biết cao hơn bao nhiêu lần, từ các loại tài liệu trân quý chế tác mà thành, ngâm một lần đều phải tốn hao mấy chục triệu, không phải gia tộc lớn căn bản tiêu tốn không nổi.

Tự nhiên, hiệu quả cũng tốt vô số lần, có thể tăng tốc độ khôi phục của thương thế trên người.

“Nhưng mà cha, cha nhất định phải báo thù cho con a!”

Hứa Dương cắn răng, đều cắn đến chảy ra máu: “Tên Hạ Bình đến từ Thiên Thủy thành kia, tên tạp chủng đáng chết đó, hắn lại dám xuống tay với con, ngay trước mặt nhiều người như vậy cắt ngang hai cái đùi của con, khiến con mất hết thể diện.”

“Bên ngoài bây giờ đều truyền lưu trò cười của con, rất nhiều người cũng bắt đầu xem thường con.”

“Nếu như thù này không báo, cơn tức này con nuốt không trôi, căn bản nuốt không trôi a!”

Hắn phẫn nộ tới cực điểm, sinh sống mười tám năm, hắn lúc nào trải qua sỉ nhục như vậy, bị người nhục nhã như vậy trước mặt mọi người, cắt ngang hai cái đùi, giống như chó chết.

Sỉ nhục như vậy, cả đời hắn đều khó mà quên được.

“Yên tâm.”

Đôi mắt Hứa An lộ ra một tia sáng lạnh: “Hắn làm như vậy, không chỉ có là nhục nhã con, đây là nhục nhã cả Hứa gia chúng ta, thù này không báo, ai còn coi trọng Hứa gia chúng ta.”

“Người làm thương tổn con trai ta, không ai có thể không trả giá đắt.”

Giọng nói của hắn tản mát ra hàn ý ngập trời, khiến cho người ta lạnh run.

“Gia chủ.” Một vị trưởng lão bên cạnh nhắc nhở, “Tên Hạ Bình này nghe nói là thành viên chính thức của công ty Cự Nhân, đã được chứng nhận qua, cần phải nghĩ lại sau đó mới làm a, nếu không thế nào cũng khiến Hứa gia chúng ta rước lấy đại họa.”