Mà những sinh linh thế giới bí cảnh này vẫn còn đang bô lô ba la, thanh âm bọn họ cũng hóa thành từng đợt dao động âm thanh, truyền lại đi vào sâu trong não vực, bị tấm phù lục thủy tinh này phân tích giải tỏa kết cấu.
Một lần hô hấp, lần cái hô hấp. . . Mười lần hô hấp trôi qua.
Ầm
Não hải của Hạ Bình chấn động, ban đầu những thanh âm bô lô ba la của những sinh linh này, bây giờ lại trở nên thông tục dễ hiểu, như là lời nói ở Viêm Hoàng tinh cầu, thấm vào sâu trong linh hồn chính mình.
Hắn cũng lập tức nghe rõ những người này đang kêu gọi đầu hàng.
Tuy rằng giới thiệu nói là trong một trăm lần hô lập tức có thể giải tỏa kết cấu ngôn ngữ của Chư Thiên Vạn Tộc, nhưng mà tương đối đơn giản mà nói, chỉ cần thời gian vài lần hít thở là đủ, ngôn ngữ khó khăn mới cần thời gian một trăm lần hô hấp.
“Người xa lạ, mau mau rời đi, nơi này là Bạo Phong Thương Hội, người dám can đảm tới gần thương đội trăm mét, giết không tha.”
“Nơi này không chào đón ngươi, chỉ cho thời gian ngươi mười lần hô hấp để cân nhắc, nếu như còn dám tới gần, chúng ta lập tức tự vệ phản kích.”
Mỗi người hộ vệ rống to lên, hết sức cảnh giác đối với Hạ Bình, đề phòng, đằng đằng sát khí,
Mà mọi người trong thương đội thì là hoảng sợ không thôi, sợ xảy ra bất trắc gì, ôm thành một đoàn.
“Chào mọi người.”
Hạ Bình mỉm cười, chào hỏi với đám người này, lộ ra nụ cười hữu hảo.
“Khá lắm hãy mau rời đi! Đừng cười đùa tí tửng nữa!”
Thủ lĩnh hộ vệ Này lại là không lĩnh tình, chửi ầm lên: “Người xa lạ, lập tức rời đi, không cho phép bước đến gần Bạo Phong Thương Hội phạm vi mười mét thêm một chút nào, nếu không ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, hiểu chưa?”
Trường cung trên tay không ít hộ vệ nhắm ngay Hạ Bình, đằng đằng sát khí, tràn ngập sát ý đáng sợ.
“Ta không có ác ý, chỉ là muốn hỏi thăm với các ngươi một chuyện. Hỏi xong mà nói, có lẽ ta lập tức phải rời đi.”
Hạ Bình buông buông tay, biểu thị chính mình không có ác ý.
“Lăn, lập tức lăn, lăn ngay và luôn.”
“Người xa lạ, chúng ta không có chuyện gì là có thể trả lời, không có thời gian rảnh rỗi như vậy.”
“Hiện giờ chỉ cho ngươi thời gian ba lần hô hấp để rời đi, nếu không chúng ta lập tức phát động công kích, bất luận sống chết.”
Mỗi người hộ vệ hét lớn một tiếng, thái độ hết sức ác liệt, con mắt lộ ra ánh sáng hung tàn, cơ bản là bọn họ không muốn nghe bất luận lời nào nào của Hạ Bình, cũng không muốn trả lời vấn đề gì.
Không đợi những người này nói hết lời, Hạ Bình bỗng nhiên tiến lên, giẫm đạp một bước đạp lên mặt đất, lực lượng kinh khủng từ thân thể truyền ra ngoài, như là một con voi thần ra khỏi núi.
Bùm!
Lực lượng của một cước này như là ức vạn tấn thuốc nổ đồng thời nổ tung, rung động răng rắc, một đạo vết rách khủng khiếp lập tức xuất hiện, kéo dài mười cây số, gần như xé mảnh đất này làm hai nửa.
Xung quanh mấy trăm cây số đều sinh ra động đất cấp bảy cấp tám, bọn người Bạo Phong Thương Hội này bị dọa đến gần chết, vãi hết cả linh hồn, ngã nhào trên đất, những con ngựa đó bị dọa đến hận không thể tránh thoát dây cương, chạy trốn ra khắp bốn phía.
Đám hộ vệ hung hăng càn quấy càng trước đó đều bị dọa đến mặt không còn chút máu, mặt xám như tro, hai chân cũng đang run rẩy, ánh mắt nhìn vào Hạ Bình, như là nhìn thấy quỷ thần vậy, không còn có vẻ ương ngạnh.
Bọn họ cũng không cách nào tưởng tượng, nếu như đối phương nhắm vào những người bọn họ mà nói, chỉ sợ trong khoảnh khắc lập tức sẽ bị giết chết hơn phân nửa, ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có.
“Bây giờ có thể thật nói chuyện được chưa?”
Hạ Bình đứng chắp tay, nhàn nhạt nhìn lấy đám người này, trên thân thể tán phát ra áp lực mạnh mẽ, như là một ngọn núi lớn nghiền ép xuống dưới, éo lên trên người mỗi cá nhân.
Phù phù một tiếng, một đám hộ vệ bị dọa đến té quỳ dưới đất, dập đầu như giã tỏi, nhu thuận như gà con.
“Đại nhân, thật xin lỗi, thái độ vừa rồi của chúng ta thật là có hơi phách lối.”
“Xin tha cho chúng ta một cái mạng chóa đi, không dám, thật cũng không dám nữa.”
“Đại nhân ngài muốn hỏi cái gì chúng ta lập tức trả lời cái đó, cam đoan nói ra hết tất cả mọi chuyện, biết gì nói nấy. Nếu như chúng ta dám can đảm giấu diếm nửa câu, trời đánh ngũ lôi.”
“Ngài chính là cha chúng ta, muốn để cho chúng ta làm cái gì thì chúng ta làm cái đó.”
Mỗi người hộ vệ nịnh nọt nói, giống như nô tài vậy, khúm núm, cũng không cần thể diện, trực tiếp gọi cha.
Mỗi người bọn họ đều thề với trời, thứ gì cũng sẽ đều nói đi ra, tuyệt đối sẽ không giấu diếm nửa câu, vừa rồi Hạ Bình hung uy cũng đã làm hoảng sợ muốn vỡ tung lá gan của bọn họ.
Dám chống lại với tên hung thần như vậy, có bao nhiêu mạng cũng không đủ.