TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 1681: Kẻ Đến Không Mang Ý Tốt

Càn Khôn Tinh.

Một đoàn người Hạ Bình từ dưới phi thuyền tới.

“Đây chính là Càn Khôn Tinh, hạch tâm của sáu Đại Tinh Vực, sơn môn của Càn Khôn Phái, thật sự là thật không thể tin.” Giang Nhã Như đi ở trên mảnh đất của Càn Khôn Tinh này, lập tức cảm nhận được quả tinh cầu này vĩ đại, dường như ẩn chứa lực lượng vô cùng, đồng thời có được sinh cơ bừng bừng, như là một tôn sinh mệnh vĩ Đại Cổ Lão đang hô hấp.

“Linh khí thiên địa ở nơi này nồng đậm đến kinh người, vượt xa Vân Tiêu giới gấp trăm lần không ngừng, nếu như ở nơi này tu hành, tất nhiên sẽ tiến bộ thần tốc.” Sở Dung cũng bị sợ hãi thán phục

Những ngày này nàng cũng đi theo Hạ Bình phi hành ở trong Vũ Trụ, ven đường cũng từng ở từng dừng lại rất nhiều quả tinh cầu, nhưng lại cho tới bây giờ chưa có thấy qua tinh cầu có linh khí dư thừa như là Càn Khôn Tinh vậy.

Cho dù là bên trong ức vạn tinh cầu, Càn Khôn Tinh cũng là khá đặc thù.

“Chủng tộc nơi này cũng khá nhiều, không chỉ có là nhân loại, Yêu Tộc, còn thật nhiều chủng tộc đặc thù.” Tô Cơ cũng sợ hãi thán phục, nàng ở nơi này nhìn thấy người đến người đi, có vô số Chủng Tộc ra ra vào vào.

Việc này khiến nàng mở rộng tầm mắt, nói thật bên trong Vân Tiêu giới cũng coi là khá nhiều chủng tộc, nhưng mà so sánh với chủng tộc nơi này, đơn giản lưa thưa ít đến thương cảm.

Mà những chủng tộc trong Vũ Trụ này lại mỗi người đều có khí tức hết sức mạnh mẽ, ít nhất đều là cường giả tu vi cao hơn Tử Phủ Cảnh.

Cái gọi là Vương Giả ở Vân Tiêu Giới ở nơi này, cũng chỉ là người bình dân như vậy mà thôi a.

“Quả nhiên đến gia nhập Càn Khôn Phái là đúng, ở nơi này nhất định có thể tìm ra phương pháp trở nên càng thêm mạnh mẽ hơn.”

Ngư Thất Thất nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, đôi mắt đẹp lộ ra ánh sáng chờ mong.

“Đại ca, sau đó chúng ta đi chỗ nào?”

Phùng Hòa Đường nhìn lấy Hạ Bình.

“Uhm.”

Hạ Bình ngẫm lại: “Phải đi tìm Trưởng Lão Môn Phái đi, ta hỏi bọn họ một chút có thể để cho các ngươi gia nhập Càn Khôn Phái hay không.”

Bọn người Giang Nhã Như đều gật gật đầu, các nàng chưa quen cuộc sống nơi đây, cũng chỉ có thể dựa vào Hạ Bình.

Vèo!

Ở dưới Hạ Bình chỉ huy, một đoàn người đi đến phía Trưởng Lão Viện Càn Khôn Phái.

Bất quá còn không có chống đi tới trưởng lão viện, bọn họ đi vào một con đường, bỗng nhiên ở trong lúc này lại gặp được một đám người được vừa đi đến, mỗi người không phải gãy cánh tay, thì cũng bị gãy chân, có nguòi còn bị toàn thân quân băn vải đến giống như Bánh Chưng, tất cả đều bị trọng thương.

Bọn họ đều là kêu rên không thôi, hiển nhiên rất là thê thảm.

“Đại ca, Càn Khôn Phái thế nào có nhiều người tàn tật như vậy, chẳng lẽ người nào Càn Khôn Phái đều thu sao?”

Phùng Hòa Đường hiếu kỳ nói.

“Mập mạp chết bầm, nói ai là Người tàn tật đâu, muốn ăn đòn có phải hay không.” Nghe được mấy câu này, không ít người đều là trợn lên giận dữ nhìn lấy Phùng Hòa Đường, lộ ra một bộ dáng nổi giận phừng phừng.

“Thế nào, có cần phải tới đọ sức một trận, ta để chấp các ngươi một cái tay.” Phùng Hòa Đường liếc xéo đám người này một cái, trực tiếp lập tức lên trước khiêu khích, yêu cầu đơn đấu, chuyện hắn thích làm nhất chính là khi dễ nhỏ yếu, ỷ thế hiếp người.

Moẹ nó, mập mạp chết bầm này!

Một đám người bị chọc giận gần chết, mập mạp chết bầm này khẳng định là nhìn thấy bọn họ trọng bị thương, thực lực mười phần cũng không phát huy ra một chút, cho nên lập tức khiêu khích công khai, đây rõ ràng chính là đang khi dễ những người bọn họ là thương binh, bỏ đá xuống giếng a.

Nếu như là lúc bình thường, một tên tu luyện giả Tử Phủ Cảnh nho nhỏ dám mở miệng khiêu khích, bọn họ nhất định đánh tên này ị ra shit đến, làm sao cho đối phương phách lối.

Nhưng mà bây giờ không có cách nào, dù xem như có tức giận, cũng không phát huy ra bất luận lực chiến đấu gì.

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Vì cái gì nhiều như vậy thương binh?”

Hạ Bình hỏi.

“Hạ Bình sư huynh!” Không ít người lập tức chú ý tới Hạ Bình, hiển nhiên bọn họ đều nhận ra thân phận của Hạ Bình, dù sao Hạ Bình chính là đệ tử của Bắc Minh Thánh Nhân, tin tức hắn đã sớm trải rộng toàn bộ Càn Khôn Phái.

Có thể nói, người không biết Hạ Bình gần như là không nhiều.

“Quá tốt, Hạ sư huynh rốt cục trở về.” Một đám người reo hò nói, bọn họ nhìn thấy Hạ Bình xuất hiện, mỗi người đều vô cùng hưng phấn, đều quên lời nói tức chết người này của Phùng Hòa Đường.

“Trở về thì trở về, có cái gì không bình thường.” Hạ Bình cảm thấy kỳ quái, hắn cũng không cho rằng mình ở môn phái có danh tiếng lớn như vậy, đạt được nhiều đệ tử môn phái kính yêu như vậy.

“Hạ sư huynh, ngươi không biết a, vừa mới mấy ngày gần đây đệ tử Lăng Vân phái tới Càn Khôn Phái chúng ta giao lưu.” Có người lập tức nói.

Hạ Bình nói: “Giao lưu thì giao lưu, đây là chuyện tốt , có thể xúc tiến lẫn nhau, có lợi thật lớn.”