"Huynh đệ, xin dừng bước."(*)
Bỗng nhiên ở trong lúc, một thanh âm ở sau lưng của hắn vang lên.
Người nào? !
Hầu Tam dựng lên tóc gáy, lúc nào hắn cũng là ở trong trạng thái bị đuổi bắt, tinh thần căng cứng, từng giờ từng phút chú ý gió thổi cỏ lay bốn phía, sợ bị người ta bắt được.
Nhưng mà cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì còn có người có thể vô thanh vô tức tiếp cận chính mình, một chút khí tức cũng không cảm giác được, mà người này lại rốt cuộc là địch hay bạn đây? !
Cổ của hắn cứng ngắc, như là Robot vậy quay đầu, muốn nhìn thấy là ai gọi lại chính mình.
Nhưng mà Hầu Tam mới vừa vặn quay đầu, ánh mắt hắn cũng bị dọa đến kém chút lồi ra ngoài, bởi vì một cục gạch màu đỏ cứ như vậy đập tới phía trán của chính mình, cực kỳ hung tàn, rung động gào thét, còn truyền ra tiếng xé gió.
Bùm!
Hắn còn không biết xảy ra chuyện gì, cục gạch này cũng đã rắn rắn chắc chắc đập vào trên ót mình, sau đó ý thức cũng đã tối sầm lại, dường như rơi vào trong vực sâu vô tận.
Ngay cả kêu thảm cũng không cách nào kêu lên, hắn cứ như vậy hôn mê ngã trên mặt đất.
Mà người ra tay không là người khác, chính là Hạ Bình, hắn truy tung một mạch, rốt cuộc tìm được Hầu Tam.
Kết liễu hắn cũng không chút do dự, lập tức ra tay, đập tiểu tử này một cục gạch bất tỉnh dưới đất.
Bộp bộp! !
Hạ Bình vỗ vỗ tro bụi trên tay, tìm tòi một trận ở trên người của Hầu Tam, lập tức tìm thấy một cái ngọc giản.
"Tìm ra, đây chính là truyền thừa Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật sao? !"
Hạ Bình lập tức biết thanh ngọc giản này chắc là Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật, truyền thừa của Ly Hỏa lão tổ chắc là ở bên trong.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, Hầu Tam Tài thăm thẳm tỉnh lại.
“Đau quá!”
Hắn vừa tỉnh dậy, lập tức cảm nhận được trán mình xuất hiện đau đớn kịch liệt, loại cảm giác này giống như bị người u đầu sứt trán vậy, cái trán xuất hiện một cái bọc lớn, còn có máu tươi chảy xuôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Hầu Tam hiện tại ý thức còn có hơi mơ hồ, hắn chỉ có thể mơ hồ nhớ kỹ tại trước khi mình hôn mê dường như nhìn thấy một cục gạch, cứ như vậy nện tàn nhẫn ở trên ót mình.
Chờ chút, cục gạch sao? !
Hắn lập tức cũng giật mình tỉnh lại, nhưng mà sờ sờ túi quần trên người mình, nhất thời tâm lý cũng bị lạnh lẽo thay thế.
“Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật, Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật trên người của ta đến tột cùng ở đâu? ! Chẳng lẽ là bị đồ con rùa đập ta cục gạch kia cướp đi?” Hầu Tam hét rầm lên, sắc mặt hắn cũng bị tái xanh, thật giống như miệng bị nhét vào một con cóc vậy.
Phải biết, Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật chính là vốn liếng để hắn xoay người, là chỗ dựa để hắn đi đến đỉnh phong của đời người, nhưng mà bây giờ không, cái gì cũng không còn, giỏ trúc múc nước công dã tràng.
“Chờ một chút, đây là vật gì?”
Hầu Tam rất nhanh lập tức chú ý tới, bên cạnh mình có một khối nham thạch, mà trên mặt đá viết một ít chữ: Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật vật này cùng ta có duyên, do đó tới lấy, nhìn xem nhìn xen, kí tên: Võ Vô Địch.
Xem bà nội ngươi!
Hầu Tam tức điên, nghiến răng nghiến lợi, cái gì gọi là vật này làm có duyên với ngươi, có duyên là có thể cướp nó đi sao? Chiếu theo đạo lý này, bảo vật trên Toàn Vũ Trụ đều cùng ta có duyên phận đâu, có phải lập tức có thể đều cướp đi bọn nó hay không? !
Hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy đồ vô sỉ như thế, vậy mà hành vi cướp giật trắng trợn như thế, thế mà nói ra đến tươi mát thoát tục như thế, đơn giản là da mặt tên kia dày đến không biên giới.
“Trời đánh, mặt nạ dịch dung của ta, dao găm của ta, phù lục ta cực cực khổ khổ tiêu tốn rất nhiều tiền tài mới mua được, làm sao không thấy, làm sao cái gì cũng không còn?” Hầu Tam kêu to.
Thế nhưng mà hắn rất nhanh lập tức phát hiện trên người mình không chỉ có là mất trộm Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật, ngay cả mấy cái món pháp bảo trên người hắn, còn có mặt nạ da người dịch dung tất cả tất cả mọi bảo vật đều biến mất.
Bây giờ trên người hắn sạch sẽ trơn tru, trừ y phục ra cái gì cũng không còn, ngay cả một số lương khô hắn giấu ở trên người cũng thuận tay lấy đi , có thể nói tài phú trên người hắn đơn giản so với mặt của hắn còn làm sạch sẽ hơn, một ngày trở lại trước giải phóng.
“Võ Vô Địch, ta và ngươi không đội trời chung! Ngay cả lương khô của ta cũng cướp đi, còn có nhân tính sao? ! Còn cần mặt mũi sao? ! Thế nào ngươi lại không chỉ chừa cho ta một cái quần tà lỏn đâu.”
Hầu Tam tức muốn lại ngất xỉu, trong lòng rất hận a, ngửa mặt lên trời thét dài, bi phẫn không thôi, đơn giản là hắn hận không thể cắt Võ Vô Địch này thành mười khối tám khối, tiểu tặc này cơ bản là không có lương tâm.
Hắn cảm thấy gặp phải tên hỗn đản kia, đơn giản thật giống như lọt vào châu chấu tẩy lễ, dù xem như Thao Thiết tộc cũng không có hắn tham lam như thế, một mao tiền cũng không có để lại cho hắn a.
(*)Là một câu nói rất nổi tiếng của Thân Công Báo trong tác phẩm Phong Thần, cứ mỗi lần Thân Công Báo mà nói ra câu này thì y như người đó xui tám đời.