Chờ sau đó chỉ cần hắn tìm một lý do, lấy cớ vụng trộm rời đi đoàn đội, như vậy là hắn có thể đào tẩu thần không biết quỷ không hay, đào thoát khỏi vòng vây này, chạy trốn tìm đường sống.
Tin tưởng cũng không ai sẽ hoài nghi người bình thường như hắn vậy.
"Chờ xem Tiểu Lệ , chờ ta triệt để học xong môn Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật này, ngươi sẽ hối hận vì cự tuyệt ta theo đuổi."
Lúc này Hầu Tam nhớ tới cô gái Nữ Thần từ chối chính mình theo đuổi kia, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, hắn nhớ tới sau khi Nữ Thần cự tuyệt chính mình loại ánh mắt miệt thị kia, dường muốn nói chính mình là Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga.
Đương nhiên, trước đó hắn thật là thường thường không có gì lạ, thậm chí còn uất ức, gần như mỗi người đều có thể khi dễ hắn.
Nhưng mà từ nay về sau cũng không như vậy nữa, hắn đạt được Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật, tương lai tất nhiên sẽ trở thành Đại Sư Đoán Tạo không tầm thường, thậm chí còn có thể trở thành khách khanh của rất nhiều Đại Phái, bị người tôn sùng.
Hừ, hôm nay ngươi hờ hững lạnh lẽo đối với ta, ngày mai sẽ để ngươi không với cao nổi.
Nghĩ tới đây, Hầu Tam cũng kém chút chảy ra nước bọt ra ngoài, nghĩ đến chính mình tu luyện Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật thành công, trở thành Đại Sư Chế Tạo vạn người kính ngưỡng, đi đến đỉnh phong của đời người.
Về sau này Nữ Thần Tiểu Lệ biết chuyện này, hối hận không thôi, khóc hô hào muốn cùng mình kết hôn, còn nói mình thật ra đã sớm ưa thích hắn, trước đó nói những lời kia bất quá là vì khảo nghiệm lòng chung tình của hắn, hiện nay đã thông qua khảo nghiệm.
Đối với lời nói không biết xấu hổ như vậy, đương nhiên hắn sẽ một cước đá văng, đàn ông đứng lên đỉnh phong của đời người giống như hắn vậy, làm sao sẽ còn để ý tới loại con gái này, còn có một đống lớn cuộc sống tốt đẹp chờ lấy hắn đây.
Tính toán, suy nghĩ kỹ một chút, vẫn là trước hết không cần đạp nàng, tạm thời đồng ý yêu cầu của nàng, chờ sau khi chơi chán cô gái này, lại một cước đá văng, để cho nàng nhấm nháp một chút cái gì gọi là thống khổ bị người vứt bỏ.
Hầu Tam nghĩ tới đây, đều kém chút cười ra tiếng.
"Hầu Tam, ngươi đang suy nghĩ gì đấy, ta đang nói chuyện với ngươi đâu? Nghe được không? Có phải lỗ tai xảy ra vấn đề hay không?" Bộp một tiếp, bên cạnh một gã to con một bàn tay đập vào trên bờ vai của Hầu Tam, đau đến hắn lập tức tỉnh táo lại từ trong ảo tưởng.
Moẹ nó, đồ chó này, có biết cái gì gọi là tôn trọng hay không!
Hầu Tam tức giận lắm a, sắc mặt đỏ bừng lên, hắn bị một tát này đập đến đau đớn toàn thân, kém chút xương cốt cũng bị vỡ ra.
Hắn biết tên này là thủ lĩnh đoàn đội này, ỷ vào chính mình khí lực lớn, đập người khắp nơi.
Trước đó hắn thân là tiểu đệ đoàn đội, bị tên gia hỏa này sai sử khắp nơi, đập đánh khắp nơi, giống như bóng da vậy.
Nếu như có thể mà nói, Hầu Tam đơn giản hận không thể một bạt tai lập tức tát tới phía gã thanh niên to con này, thậm chí còn muốn lâm trận thóa mạ, hỗn đản như ngươi vậy biết rõ mình đến tột cùng đang đánh một đại nhân vật vĩ đại đến bao nhiêu hay không?
Hầu Tam âm thầm hạ quyết tâm , chờ ngày sau trở thành Đại Sư Chế Tạo, chuyện làm thứ nhất chính là xử lý tên to con này.
Bất quá bây giờ thời điểm nên giả sợ thì phải giả vờ thôi.
Hắn lập tức nặn ra nụ cười quyến rũ nói: "Lão đại, ngại quá, ta bỗng nhiên quá mót, có thể qua góc gần đây giải quyết nỗi buồn một chút hay không?"
"Cái gì? Còn đi giải quyết sao, vừa rồi lúc nghỉ ngơi sau tại sao không đi, thật sự là người lười có nhiều nước tiểu. Thôi được rồi, ngươi đi đi, nhanh lên trở về a , chờ sau đó chúng ta phải lập tức xuất phát."
Gã thanh niên to con kia hùng hùng hổ hổ nói ra, rất là bất mãn đối với yêu cầu như vậy của Hầu Tam, cảm thấy tên gia hỏa này có hơi không quá tôn trọng thủ lĩnh tạm thời này như chính mình.
Về cái rắm, lão tử đợi chút nữa lập tức trốn!
Hầu Tam hận không thể lập tức phi(phun nước bọt) hắn một trận, nhưng mà nghĩ đến chính mình đợi chút nữa lại sắp chạy thoát, cũng lười so đo vớ tên gia hỏa đầu óc thiếu gân này làm cái gì.
Quả nhiên, nguyên nhân vì bộ dáng hắn quá phổ thông, những người khác hoàn toàn không biết Hầu Tam đã vụng trộm rời đi, thậm chí có người còn không biết đã từng có người tên Hầu Tam này.
Vèo!
Sau mấy phút đồng hồ, Hầu Tam lập tức thoát ly đoàn đội, giống như ngựa chứng mất dây trói vậy, nhanh chóng chạy trốn ra phía ngoài dãy núi, chạy cực nhanh một mạch tiến tới, ngựa không dừng vó.
Rất nhanh hắn lập tức chạy tới biên giới sơn mạch, thậm chí có thể nhìn thấy Thảo Nguyên bát ngát nơi xa, xanh tươi rậm rạp, sinh cơ bừng bừng, vui vẻ phồn vinh, tràn ngập khí tức tươi mát.
Hầu Tam cảm thấy khoảng cách mình tự do càng ngày càng gần, trong lòng cũng sắp cao hứng nhảy ra, đây chính là cái gọi là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, cảm giác tự do thật sự là quá tốt.