Tuy rằng các nàng không có căn cứ gì, nhưng mà trong lòng đều cho rằng như vậy.
“Hy vọng là bằng hữu, cũng không phải là địch nhân, nếu như là địch nhân mà nói, có lẽ nên chuẩn bị sớm.” Bốn người Sở Dung, Giang Nhã Như, Ngư Thất Thất cùng Tô Cơ liếc mắt nhìn nhau.
Các nàng ở nơi cấm địa này một năm cũng không phải là chuyện gì cũng không làm, đã thăm dò nơi này đến bảy tám phần, biết được nơi này có rất nhiều trận pháp cấm chế.
Nếu như đối phương là địch nhân mà nói, các nàng sẽ lập tức dẫn động trận pháp cấm chế nơi này, làm cho đối phương ăn không hết ôm lấy đi, nhiều lắm chính là đồng quy vu tận a.
Bộp!
Khoang thuyền cửa mở ra, một bóng người từ phía trên bay xuống, cứ như vậy đáp trên mặt đất.
“Hạ Bình!”
Nhìn thấy cái thân ảnh quen thuộc này, bốn người Sở Dung, Giang Nhã Như, Ngư Thất Thất cùng Tô Cơ đều không hẹn mà cùng kinh hô một tiếng, hiển nhiên nhận ra thân phận chân thật của thanh niên trước mắt này.
Nhưng mà các nàng cũng không khỏi xoa xoa con mắt của chính mình, có hơi không thể tin được.
Dù sao Hạ Bình đi tới nơi cấm địa này, cũng không biết là chuyện tỷ lệ thấp đến cỡ nào, so với bánh từ trên trời rớt xuống không sai biệt lắm.
“Không nghĩ tới vậy mà lại hoan nghênh ta như thế, y phục rất không tệ.” Hạ Bình sờ sờ cằm, dò xét bốn người Sở Dung, Giang Nhã Như, Ngư Thất Thất cùng Tô Cơ từ trên trên xuống dưới, tặc lưỡi chậc chậc tán thưởng.
Hắn cảm thấy một năm không thấy, bốn cô gái này dường như cũng xảy ra biến hóa rất lớn, dường như chân của Sở Dung dài hơn, dáng người của Ngư Thất Thất cũng dường như trở nên càng thêm nóng bỏng, Tô Cơ cũng vô cùng vũ mị, Giang Nhã Như cũng biến thành cực kỳ thanh thuần động lòng người, khiến cho người ta thèm nhỏ nước dãi.
Không thể không nói, trên người các nàng đều tản mát ra mị lực vô cùng.
“Lưu manh!”
“Sắc lang!”
“Bại hoại!”
“Cầm thú!”
Bốn người Sở Dung, Giang Nhã Như, Ngư Thất Thất cùng Tô Cơ phạch một tiếng, khuôn mặt lập tức bắt đầu đỏ lên, không nhịn được phi(phun nước bọt) Hạ Bình một trận, các nàng cũng chú ý tới quần áo hở hang trên người mình thật sự làm cho Hạ Bình nhìn thấy.
Mỗi người đều thất kinh, dùng hai tay che lại xuân quang của chính mình, nhưng mà bất kể là che lấp thế nào, lại cũng không cách nào che lấp toàn bộ, như vậy càng thêm làm cho các nàng xấu hổ không thôi.
Bởi vì các nàng cũng không nghĩ tới sẻ ở trong lúc này, ở cái nơi này gặp phải Hạ Bình.
“Thẹn thùng cái gì, cũng không phải chưa thấy qua.”
Hạ Bình dửng dưng nói ra.
Khuôn mặt của bốn người Sở Dung, Giang Nhã Như, Ngư Thất Thất và Tô Cơ lại càng thêm đỏ, hận không thể cắn chết tên lưu manh này.
Các nàng suy nghĩ kỹ một chút, thân thể mình dường như hoặc ít hoặc nhiều đều bị tên lưu manh này nhìn qua.
Sở Dung nhớ lại thời điểm lúc trước lần thứ nhất gặp mặt với Hạ Bình, chính là tỷ thí ở trong võ quán, khi đó chính mình đã từng trần truồng lõa thể bị nam nhân này ôm qua, còn bị hắn bắt đi trước mặt mọi người.
Tô Cơ cắn răng, thời điểm ban đầu ở Âm Thi sơn mạch, lưu manh này nhìn trộm qua chính mình, xem toàn thân của nàng từ trên xuống dưới đều nhìn hết, còn có một đống lớn chị em gái xinh đẹp.
Khuôn mặt của Ngư Thất Thất cũng đỏ bừng, hiển nhiên nhớ tới ban đầu ở cung điện Cá Mập Yêu Vương, tên hỗn đản vô liêm sỉ này, thật giống như ăn cướp xâm nhập bên trong suối nước nóng, lúc ấy mình đang tắm rửa.
Giang Nhã Như xấu hổ đến đầu cũng bốc khói, nàng và Hạ Bình là thanh mai trúc mã, quan hệ giữa hai người khi còn bé rất tốt, còn tắm chung một chỗ qua, hai nhỏ vô tư, tuy rằng đều là chuyện khi còn bé, nhưng mà thật sự so đo, lời nói của hắn cũng không sai.
“Đừng nói nhảm, đại lưu manh, trên người ngươi có y phục hay không, tranh thủ thời gian giao ra.” Bốn người Sở Dung, Giang Nhã Như, Ngư Thất Thất cùng Tô Cơ vẻ mặt dữ dằn trừng mắt Hạ Bình.
“Không, loại vật này ta làm sao lại mang ở trên người.”
Tròng mắt của Hạ Bình xoay vòng vòng, hắn còn muốn tiếp tục thưởng thức phong cảnh đâu, làm sao lại đần độn lấy ra y phục như vậy.
“Tên lừa đảo!”
“Giao ra quần áo ngay lập tức.”
Bốn người Sở Dung, Giang Nhã Như, Ngư Thất Thất và Tô Cơ làm sao chịu tin tưởng lời nói của Hạ Bình, tên lưu manh này tuyệt đối là đang cố ý, mục đích chính là vì muốn xem các nàng xấu mặt.
Vừa dứt lời, các nàng lập tức muốn, muốn bắt lại Hạ Bình.
“Ra tay với ta, xem ra không chỉ có là ngực lớn, lá gan cũng lớn lên không ít.”
Hạ Bình cười tủm tỉm nói ra.
“Phi(phun nước bọt), lưu manh.”
“Chờ đưa ngươi bị chút ta bắt trói, để xem ngươi có phải sắt hay không.”
“Không sai, một năm này chúng ta cũng không phải lăn lộn toi công.”
“Đúng, ngươi đã không phải là đối thủ của chúng ta, khôn hồn thì giơ tay chịu trói đi.”
Bốn người Sở Dung, Giang Nhã Như, Ngư Thất Thất cùng Tô Cơ tràn đầy tự tin, sau khi tấn thăng đến Tử Phủ Cảnh, các nàng tự nhận là dù cho Hạ Bình có yêu nghiệt đến đâu, cũng không ngăn được bốn người các nàng liên thủ.