Tuy nhiên Lương Khoan đã sớm biết công ty Cự Nhân hết sức coi trọng đối với Hạ Bình, nhưng mà cũng không nghĩ tới vừa ra tay, chính là bạo tay như thế, đãi ngộ không biết so với thành viên còn lại của công ty Cự Nhân tốt hơn biết bao nhiêu lần.
Dù cho người không màng danh lợi giống hắn như này, nghe đến mấy phần thưởng này, đều cảm thấy hoặc ít hoặc nhiều có chút ghen ghét.
"Còn có phần thưởng thứ ba, đó chính là khen thưởng cuối cùng, một cái mặt nạ như ý thuộc loại hình Bảo Khí đặc thù." Phương Nho từ trên người lấy ra một cái mặt nạ màu hoàng kim, mỏng như cánh ve, tản mát ra hào quang màu vàng kim nhạt.
Khối này trên mặt nạ tuyên khắc phức tạp huyền ảo Minh Văn, vô số đường cong phác hoạ, ẩn chứa thần bí lực lượng.
" Mặt nạ Như ý à?" Con mắt của Hạ Bình chớp chớp một cái, hắn có thể cảm giác được cái mặt nạ này thật không đơn giản.
Phương Nho mỉm cười: "Cái mặt nạ này thật không đơn giản, nó là từ trong di tích nào đó khai quật ra một món Bảo Khí thần bí, một khi mang nó lên mặt, lập tức có thể thay đổi tùy ý hình dạng của chính mình, hình thể, thậm chí khí tức trên người."
"Hơn nữa còn có năng lực phòng ngự trong trình độ nhất định."
Cái gì? !
Hạ Bình cũng giật mình, nhìn chằm chằm cái mặt nạ như ý này, nếu như có thể tùy ý thay đổi hình dạng hình thể của chính mình còn khí tức mà nói, đây chẳng phải là trong nháy mắt liền có thể biến thành một người khác hay sao?
Mặt nạ da người thông thường có thể thay đổi hình dạng của chính mình, nhưng lại không thể thay đổi hình dáng của mình, cũng không cách nào thay đổi khí tức trên người mình, rất dễ dàng có thể bị cao thủ theo dõi bắt được.
"Lúc trước cái mặt nạ này đã từng mất trộm qua một lần." Phương Nho trầm giọng nói, " bị một người dụng ý khó dò cướp đi, kết quả là hắn chỉ làm chuyện xấu, gây ra mấy trăm vụ án lớn, có cướp bóc, giết người, hấp diêm, trộm cắp và nhiều vụ án động trời khác."
"Bằng vào mặt nạ này, sau khi hắn phạm tội không ai có thể biết được hành tung của hắn, thậm chí hình dạng. Hắn một mực tiêu dao mấy chục năm, đồng thời cũng thu được lượng lớn tài phú, cả ngày ngợp trong vàng son, công khai trở thành là siêu cấp phú hào."
"Sau cùng nếu như không phải cảnh sát Liên Bang thiết lập một cái bẫy, khống chế đối phương lại, chỉ sợ cũng không bắt được hắn."
"Cho nên, món bảo khí này cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể bị những người khác cướp đi."
Hắn nhắc nhở Hạ Bình.
"Được." Hạ Bình gật gật đầu, đưa tay liền nhận lấy cái mặt nạ vàng kim, trong nhất thời hắn cảm nhận được khí tức trên người mình dường như cùng cái mặt nạ hoàng kim này hòa làm một thể, ngay cả cảm giác tồn tại của chính mình đều mờ nhạt không ít.
"Dụng tâm lương khổ a."
Lương Khoan ở bên cạnh hết sức cảm khái, hắn làm sao còn không nhìn ra công ty Cự Nhân sở dĩ bỏ được món bảo khí này ra ban cho Hạ Bình, cũng là bởi vì lo lắng trước khi Hạ Bình trở thành Vương Giả đã chết.
Dù sao hắn trắng trợn đấu giá Thiên Kiêu của Yêu Tộc, đã liệt vào sổ đen của Yêu Tộc, nếu có thư giãn một chút nào đó, liền sẽ lập tức bị sát thủ của Yêu Tộc xử lý.
Thậm chí rời đi địa bàn nhân loại mà nói, Yêu Vương cũng sẽ đích thân ra tay.
Vì bảo vệ mạng nhỏ của Hạ Bình, không đến mức bị Yêu Vương xử lý, bởi vậy mới lấy ra món bảo khí này.
Đến lúc đó chỉ cần Hạ Bình cẩn thận một chút, thay hình đổi dạng, mặc cho đám Yêu Vương kia giảo hoạt gian trá như thế nào, cũng sẽ không giết chết Hạ Bình, có thể thong dong chạy đi.
"Được rồi."
Nhìn thấy Hạ Bình tiếp nhận mặt nạ như ý, phương Nho cười cười: "Em cũng đã tiếp nhận khen thưởng, như vậy hiện giờ cũng đã đến lúc nói chuyện chính sự một chút."
"Đây cũng không phải chính sự?" Hạ Bình nói.
Phương Nho lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải chính sự, thật ra lần này ta tới là muốn mời em đến Cự Nhân công ty thống trị một tòa thành trì Cự Nhân thành, hiện tại em cũng có tư cách vì nhân loại làm ra cống hiến."
Thành Cự Nhân sao? !
Hạ Bình cũng giật mình, hắn biết tòa thành trì này ở trong Vô Tận Hải, đó là thành trì siêu cấp phía trên một hòn đảo cực lớn trong Vô Tận Hải Vực kiến tạo mà thành.
Tòa thành trì này tương đương với trụ sở chính thức của công ty Cự Nhân, cũng là Lô Cốt loài người đặt ở Vô Tận Hải, phụ trách chống lại rất nhiều hủng Tộc ở Vô Tận Hải, mỗi ngày đều gặp phải chiến tranh thảm liệt.
Đừng nhìn đã đạt thành hiệp nghị hòa bình với Yêu Tộc, là cho rằng Vân Tiêu giới an toàn rất lợi hại, trên thực tế uy hiếp chính thức đến từ Vô Tận Hải.
Cho đến bây giờ ở nơi hải vực đó, nhân loại cũng không biết đã chết đi bao nhiêu người, căn bản không dò được đến tận cùng, ở sâu trong Hải Dương có rất nhiều quái thú, vượt qua lục địa gấp trăm lần, nghìn lần.
Nếu như những quái thú này từ biển sâu vô tận đi lên đất liền, lập tức sẽ tạo thành tai nạn vô cùng to lớn.
May mắn những quái thú biển sâu này không thích ứng sinh hoạt trên lục địa, cho nên không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, cũng sẽ không đi vào lục địa.
Nhưng mà ngay cả như vậy, cũng có thật nhiều cá lọt lưới, mà những Hải Thú này thỉnh thoảng cũng đã tập kích thành trì nhân loại ở xung quanh Địa Khu Duyên Hải, tạo thành thương vong cực lớn.
"Tấn thăng đến Tông Sư, mặc kệ tuổi lớn nhỏ thế nào, đều đã là võ giả thành thục, có thể chống đỡ rất nhiều uy hiếp từ thế giới bên ngoài." Phương Nho nói, " đến cảnh giới như này, đã không thể an ổn ở trong sào huyệt, mà hẳn là phải đi ra ngoài, giao chiến với ngoại tộc, rèn luyện kỹ xảo võ đạo của chính mình, rèn đúc con đường trở thành Vương Giả vô địch."
Hắn biểu thị nếu như Hạ Bình tiếp tục ở trong Đại Học Viêm Hoàng mà nói, lúc đó tiến bộ tương đối nhỏ.
Dù sao Nhân Tộc và Yêu Tộc đạt thành hiệp nghị hòa bình, hai bên bình an vô sự, không có gì ngoài ý muốn mà nói, tương lai mấy chục năm cũng sẽ trong giai đoạn hòa bình, sẽ không xảy ra chiến tranh.
Cho dù đối với đại đa số nhân loại tới nói là chuyện tốt, nhưng mà đối với Tông Sư tới nói, cũng không phải là chuyện tốt.
Nếu như không có chiến đấu với cường địch, thể ngộ thời khắc sống còn huyền bí của võ đạo, cũng không cách nào tăng cao tu vi của chính mình lên cảnh giới cao hơn, cái gọi là sinh vào khốn khó chết vào yên vui, chính là đạo lý như vậy.
Cũng chỉ có ở trong khu vực tàn khốc như Vô Tận Hải vậy, địa phương mỗi giờ mỗi phút cũng sẽ xảy ra chiến tranh, mới là tràng sở rèn luyện tốt nhất của Tông Sư, một khi còn sống sót, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Trên thực tế, đại đa số Tông Sư của nhân loại đều tiến về Vô Tận Hải, chiến đấu với Yêu Tộc dưới đáy biển, rèn luyện võ đạo.
Tuy là chết không ít người, nhưng mà người sống sót đều là tinh anh, đều là cường giả.
"Mà hiện tại em đắc tội rất nhiều Yêu Vương, nếu như tiếp tục chờ ở nơi này mà nói, nửa bước cũng khó đi, không biết bao nhiêu sát thủ Yêu Tộc muốn cái mạng nhỏ của em, từng giờ từng phút đều ở trong lo lắng hãi hùng, làm sao còn có thể an ổn tu luyện." Phương Nho nói, " nhưng mà Vô Tận Hải thì lại không như vậy, nơi này là địa bàn của vô số Chủng Tộc dưới đáy biển, Thế Lực Yêu Tộc căn bản không cách nào chạm đến."
"Em có thể ở chỗ đó an ổn trưởng thành."
Hắn miêu tả tiến về đủ loại lợi ích của Cự Nhân thành.
"Được rồi, em sẽ đi." Hạ Bình nắm chặt nắm đấm, tràn ngập chiến ý.
Cũng xác thực như Phương lão đã nói, tiếp tục ở lại nơi này, cũng chỉ có nước bị Yêu Vương giám thị thôi, còn không bằng rời đi.
Chân Long ở trong hồ nước, sớm muộn cũng sẽ thoái hóa Thành Giao, sân khấu chánh thức của nó hẳn là ở Vô Tận Đại Hải, nơi đó mới có thể dung nạp Chân Long như này.
...
Sau ba ngày.
Hạ Bình cũng đồng thời trở thành học sinh hạch tâm của Đại Học Viêm Hoàng, xử lý toàn bộ mọi chuyện trên người mình xong, ngay trong buổi sáng này, vụng trộm điều khiển mới mua được chiến hạm Nguyệt Thần hào, rời đi Đại Học Viêm Hoàng.
Hành động của hắn không làm kinh động bất luận kẻ nào, lặng yên không một tiếng động.
Vù
Một giây sau, trên biển khơi mênh mông không lập tức xuất hiện một cái đường hầm không gian cực lớn, lúc này chiến hạm Nguyệt Thần hào lập tức từ trong đường hầm không gian này đi ra, Hạ Bình cũng rốt cục đến Vô Tận Hải.