TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 733: Không Uống Rượu Mời Chỉ Thích Uống Rượu Phạt!

"Hoắc Vĩnh Minh sao? ! Không biết."

Nghe nói như thế, Hạ Bình rất là nghi hoặc nhìn vào lão giả áo lam này, hắn biểu thị lần đầu tiên chính mình nghe qua cái tên này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị lão giả này.

"Lão phu là chủ nhà họ Hoắc." Lão giả Hoắc Vĩnh Minh trầm giọng nói, " trước đó con cháu Hoắc gia ta tên là Hoắc Cương thế nhưng mà nhận được chiếu cố của ngươi."

Hạ Bình chớp chớp mắt, hắn cũng nhớ ra học sinh hạch tâm tên Hoắc Cương, nói: "Thì ra là thế, ngươi gọi điện thoại cho ta là có ý gì, chẳng lẽ muốn hưng sư vấn tội hay sao?"

"Nếu như muốn trị ngươi tội, đã sớm trị, làm gì chờ đến hiện tại, những sự tình của các ngươi đối với Vương Giả, cũng chỉ là việc nhỏ thôi, không đáng giá nhắc tới." Hoắc Vĩnh Minh nhàn nhạt nói, " bất quá hôm nay ngươi làm ra chuyện này, mới thật sự là chuyện lớn."

"Lại dám công khai đấu giá Thiên Kiêu Yêu Tộc, ngươi nghĩ tới hậu quả này sao?"

"Nếu như nhấc lên chiến tranh Nhân Tộc và Yêu Tộc, tiểu tử ngươi chính là kẻ cầm đầu, cần gánh chịu toàn bộ trách nhiệm."

Ngữ khí của hắn hết sức nghiêm khắc, dường như Hạ Bình là tội phạm chiến tranh tội lỗi to lớn gì lắm.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Hạ Bình không có cho thấy thái độ của mình.

Hoắc Vĩnh Minh lộ ra bộ dáng suy nghĩ cho Hạ Bình, nói: "Đương nhiên là vô điều kiện phóng thích đám Thiên Kiêu yêu tộc kia, sau đó chịu nhận lỗi với Yêu Tộc, lắng lại phẫn nộ của bọn họ."

"Làm như vậy đối với cả hai bên đều có lợi ích, không cần thiết huyên náo gà bay chó chạy mới thôi."

Hắn lấy ra ý kiến của bản thân.

"À, không có việc gì mà nói ta cúp máy, còn có chút việc phải bận rộn." Nghe nói như thế, Hạ Bình liền muốn cúp điện thoại, ngay cả nói nhảm hắn cũng chẳng muốn nói với Hoắc Vĩnh Minh này.

Không nói trước vô điều kiện phóng thích đám thiên kiêu Yêu tộc kia, việc này tương đối quá phận, thế mà còn đòi chính mình chịu nhận lỗi, tưởng chính mình là loại tù chiến tranh gì à!

Dù cho lão giả này là Vương Giả, cũng không thể khoa tay múa chân trước chuyện này.

"Người trẻ tuổi!"

Ngữ khí của Hoắc Vĩnh Minh hết sức khó chịu, hắn nhìn ra được Hạ Bình muốn tắt điện thoại: "Ngươi đây là muốn làm gì, muốn ngắt điện thoại của một Vương Giả, lá gan ngươi quá mập rồi, hiểu cái gì gọi lễ phép không?"

Hắn rất tức giận, từ khi tấn thăng đến Vương gia cảnh, cũng chưa từng có người dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn, chớ đừng nói chi là có người dám ngay trước mặt cúp điện thoại chính mình, quả thực là chưa từng nghe thấy.

"Gặp người tri kỹ uống ngàn chén là ít (Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu), lời không hợp ý không hơn nửa câu! Ta và ngươi không có gì để nói nhiều, chính ngươi không có cốt khí, quỳ lâu không đứng dậy nổi, ta cũng không có gì để trách cứ, dù sao đấy cũng là tính cách của ngươi." Hạ Bình cười lạnh nói, " nhưng mà ngươi cho mình là Vương Giả liền có thể khoa tay múa chân ở trước mặt ta, ngươi liền quá đề cao chính mình."

Hắn căn bản không muốn khách khí với lão giả áo lam này.

Dù cho đối phương là một tôn Vương Giả, nhưng mà muốn trở ngại chuyện riêng của hắn, đó chính là địch nhân, nếu là địch nhân, như vậy còn có gì để nói chuyện.

"Quả nhiên là Quán Quân thiên tài chiến, yêu nghiệt tuyệt thế, thật là có chút phong cách à."

Hoắc Vĩnh Minh giận quá mà cười, hắn hít thở sâu một hơi, đè xuống lửa giận trong lòng chính mình, nếu như ở bên ngoài, một bàn tay của hắn liền có thể chụp chết tên cuồng vọng này.

Dám phách lối ở trước mặt Vương Giả, quả thật là sống không kiên nhẫn.

Nhưng mà hiện giờ Hạ Bình ở trong Đại Học Viêm Hoàng, cường giả nơi này như mây, Vương Giả xuất hiện lớp lớp, muốn ở nơi đó động Hạ Bình, hắn trừ phi là muốn diệt sạch Hoắc gia, chính mình thân bại danh liệt, nếu không là không thể nào làm ra loại sự tình đại nghịch bất đạo này.

Cho nên, hắn đành phải nhịn xuống cơn giận này.

"Tiền bối không phải cũng rất có phong cách sao? Động một chút lại để cho người khác chịu nhận lỗi, không phục tùng lập tức lấy thế đè người, cái phong cách này thế nhưng mà rất lớn nha." Hạ Bình châm chọc nói.

Hoắc Vĩnh Minh tức đến gương mặt trắng bệch, tên gia hỏa đáng chết này vậy mà cũng dám châm chọc chính mình, hắn hít thở sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, nói: "Được lắm ku, chuyện này ta thật là có chút không quá thỏa đáng, như vậy đi, ta có thể làm chủ mua lại những Thiên Kiêu yêu tộc bên cạnh ngươi kia, mỗi Yêu một trăm triệu đồng liên bang, đấu giá ngươi lập tức không cần tiếp tục, cứ như vậy kết thúc đi, miễn cho chọc giận Yêu Tộc, kích thích thần kinh của đối phương."

Hắn khoát khoát tay, lui nhường một bước, còn thuận tiện lấy ra điều kiện của bản thân, nói cho Hạ Bình mỗi Yêu một trăm triệu đồng liên bang, dạng này liền xem như kết thúc chuyện này.

"Một trăm triệu đồng liên bang sao? Ngươi đang đuổi ăn mày sao."

Hạ Bình cười lên, cười đến rất lớn tiếng, "Ta giá quy định ít nhất là ba trăm triệu đồng liên bang, ngươi mới cho một trăm triệu, đây là ngươi không biết chữ, vẫn là sinh ra ảo giác gì."

Giọng nói của Hoắc Vĩnh Minh chợt lạnh xuống: "Hạ Bình, ngươi không nên quá phận, người nào không biết ngươi ba trăm triệu đồng liên bang là mở mồm to qua đáng, đây là một con số căn bản không thực tế, không ai có thể trả được."

"Có thể cầm ra một trăm triệu, liền xem như số tiền không tệ, ngươi còn không tranh thủ thời gian mang ơn."

"Nếu như chờ Yêu Tộc nổi giận lên, đến lúc đó ngươi ngay cả một cọng lông cũng không có."

Hắn cảnh cáo Hạ Bình, đừng quá mức được một tấc lại muốn tiến một thước, bởi vì hắn đã lui nhường một bước.

Thân là Vương gia, thế mà lui nhường một bước đối với một tên Tông Sư, hắn cảm thấy đã cho Hạ Bình mặt mũi bằng trời.

Nếu như không phải cố kỵ Hạ Bình là nhân viên công ty Cự Nhân, còn là Quán Quân thiên tài chiến, học sinh tinh anh Đại Học Viêm Hoàng và nhiều thân phận hiển hách khác, hắn trực tiếp lấy thế đè người, căn bản không cần thương lượng với đối phương.

Tính toán một tên Tiểu Tông Sư, cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Vương Giả.

"Liên quan éo giề ngươi!"

Hạ Bình cười lạnh nói: "Có thể trả nổi hay không, có quan hệ gì với ngươi, chỗ nào đến phiên ngươi tới nơi này lải nhải, nể mặt ngươi chính là Vương Giả, không nể mặt mũi, ngươi cũng chỉ là một con cờ hó già!"

"Đừng nói nhảm ở đây, lần đấu giá này ta làm chắc!"

Hắn khinh thường nhìn Hoắc Vĩnh Minh.

"Ngươi!"

Hoắc Vĩnh Minh tức giận đến ria mép đều nhếch lên, sắc mặt hết sức âm trầm: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ngươi biết cự tuyệt một Vương gia đến tột cùng là sẽ có hậu quả gì sao?"

"Trung thực nói cho ngươi, chuyện này không chỉ có là ý của một mình ta, cũng là một vài Vương Giả có ý nghĩ như vậy, cảm thấy ngươi chắc là phải lấy đại cục làm trọng. Không nên vì lợi ích một người, lại để nhân tộc lâm vào phiền toái cực lớn."

Hắn cảnh cáo Hạ Bình, chuyện này đã được đến một số Vương gia ủng hộ, hắn cũng không phải là thế đơn lực bạc.

"Vậy hả, gọi bọn họ chạy tới cắn ta." Hạ Bình cười lạnh một tiếng, bộp một cái, hắn lập tức liền cúp điện thoại với Hoắc Vĩnh Minh, còn kéo số điện thoại đối phương vào danh sách đen, vĩnh thế sẽ không thể gọi đến.

Lão nhân này coi là mượn nhờ lực lượng Vương Giả còn lại, là có thể ép bức chính mình, bức bách chính mình cúi đầu, giao ra những thiên tài yêu tộc kia, quả thật là trò cười, cũng không xem thử chính mình có bao nhiêu cân lượng.

Hiện giờ hắn cũng đã là tông sư cảnh, khoảng cách Vương Giả cảnh cũng không phải có khoảng cách quá nhiều, cho nên hắn cho là mình đã bắt đầu có lực lượng cùng Vương Giả ngồi cùng bàn, vai vế cũng ngang bằng nhau.

Lúc này, ở trong một ngôi biệt thự.

"Thật đáng ghét!"

Ầm một tiếng, Hoắc Vĩnh Minh nắm lên điện thoại trên tay, đập tàn nhẫn xuống đất, lập tức đập ra một cái hố sâu đường kính mười mét cực lớn, đất đá vụn văng khắp nơi, bụi mù cuồn cuộn, trên mặt đất khắp nơi đều là vết rách kinh người.

Hắn nổi giận bạo lều, khuôn mặt cũng giận đến đỏ bừng.

Thân là Vương gia, thế mà còn bị cúp điện thoại, thậm chí gọi lại đối phương cũng không được, dĩ nhiên điện thoại của hắn đã vào sổ đen của đối phương.

Đây là sỉ nhục tới cỡ nào!