TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 681: Đến!

Sỉ nhục a!

Khổng Lồ Ba Mắt và những yêu quái khác hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, tuy cùng nhau đi tới, uy phong lẫm lẫm, dọa được bách thú đều kinh hãi, không người dám trêu chọc, có Yêu càng bị dọa lùi trăm dặm, có thể nói hoành hành không sợ.

Vấn đề là, chuyện này đối với chúng hiện tại mà nói không phải là chuyện gì tốt, trái lại khuất nhục.

Dù sao chúng cũng chính là hậu duệ Yêu Vương đường đường, chủng tộc vương giả, tồn tại là Yêu Vương tương lai, hiện giờ vậy mà bị loài người hàng phục, thay hắn giữ nhà hộ viện, còn lưu lạc làm thú cưỡi.

Chuyện này mà truyền đi, sau này chúng tất nhiên sẽ trở thành trò cười, không biết sẽ bị bao nhiêu Yêu tộc thiên kiêu cười nhạo.

Thỏ Linh Lung lại càng uất ức bi ai, nàng thân là thánh nữ Yêu tộc, là tồn tại không biết cao quý bao nhiêu, thời điểm bình thường đều được chúng yêu nịnh nọt nịnh bợ, tuyệt đối không có đạo lý lãnh đạm nửa phần.

Nhưng mà bây giờ bị tên nhân loại vô sỉ này sau khi bắt được, bị chiếm hết tiện nghi rồi, thậm chí còn yêu cầu nàng trở thành thị nữ, giúp hắn nắn vai đấm bóp chân, thật sự là quá ghê tởm.

Nàng quả thật hận không thể đem Hạ Bình xem như là bánh bao thịt, gặm một cái chết tươi.

“Đúng rồi, không bằng các ngươi làm bộ cùng những con Yêu Quái kia nói chuyện phím, hoà hợp êm thấm, sau đó làm khó làm dễ, một lần hành động bắt hết, lấy được bảo vật chúng ta phân chia 5:5 như thế nào?” Hạ Bình suy nghĩ ra chủ ý.

Phân con mợ ngươi!

Khổng Lồ Ba Mắt và những yêu quái khác phun đầy mặt Hạ Bình, nếu như chúng thật sự làm như vậy rồi, vậy thì thật là yêu tộc gian tặc rồi, dù cho còn sống đi nữa, chỉ sợ cũng phải bị Vạn Yêu Sơn trừng phạt, giam cầm trăm năm trở lên.

“Chúng ta là người trong Yêu tộc, là sẽ không đối với đồng tộc ra tay đấy.” sắc mặt của Khổng Lồ Ba Mắt tối thui, đối với Hạ Bình có thể không có thái độ gì tốt, đây là những chủ ý cùi bắp gì.

“Nếu như phân chia 5:5 còn không thoả mãn mà nói, vậy chia 3:7 cũng được, các ngươi hoàn toàn có thể lấy phần hơn.” Hạ Bình muốn cắt nhường chút lợi ích khiến chúng nó đáp ứng, cho rằng chúng ngại phân chia không đủ đi.

“Đừng nằm mơ, chúng ta sẽ không làm chuyện nguy hại lợi ích của Yêu tộc.”

Trâu Sấm Sét Một Sừng nhe răng, hỗn đản nhân loại này cho rằng chia 3:7 thành chúng sẽ đáp ứng, quả thật cũng đang nằm mơ, việc này căn bản không phải vấn đề có lợi hay không.

Hơn nữa ngược lại nhân loại hỗn đản này nói cho êm tai, bộ dạng dường như cho chúng phần như, nhưng mà trên thực tế cõng nồi làm chuyện khổ sai đều là chúng làm, tên nhân loại này ngồi mát ăn bát vàng, cái gì cũng không cần trả giá.

Có thể nói cho bao nhiêu, chúng đều có hại chịu thiệt, hơn nữa còn là thiệt thòi lớn.

"Chia 1:9 như thế nào,

Các ngươi chín, ta lấy một, nhiều hơn nữa thì có thể không được. Làm yêu ngàn vạn lần đừng lòng tham không đáy a, phải biết cái gì gọi là khi nào thì biết dừng lại." Hạ Bình rên la nói.

Ngươi mới là có chừng có mực!

Thỏ Linh Lung và những yêu quái khác hận không thể đập sau gáy tên nhân loại này một cục gạch, vậy mà ép bức chúng trở thành yêu gian tặc, còn đòingồi mát ăn bát vàng, lại ngược lại nói chúng quá tham lam, nhân loại quả nhiên đều là những kẻ hèn hạ vô sỉ, được tiện nghi còn khoe mẽ.

“Nhân loại, nếu như đám yêu quái kia muốn công kích ngươi, chúng ta có thể xuất thủ bảo hộ ngươi.” Vẻ mặt Khổng Lồ Ba Mắt lưu manh nói, “Nhưng mà muốn cho chúng ta chủ động hãm hại đồng bọn Yêu tộc, đó là chuyện không có khả năng, ngươi muốn thì giết chúng ta a.”

Tính cách nó hết sức Cương Liệt.

Trâu Sấm Sét Một Sừng, Gấu Đen Cuồng Bạo và những yêu quái khác cũng cho thấy thái độ, tuyệt đối không khuất phục.

“Thì ra là thế, ta hoàn toàn có thể chủ động chọc giận chúng, khiến chúng nó mất đi lý trí đến chủ động công kích ta, sau đó chẳng phải có thể một mẻ hốt gọn rồi sao?” Nghe được lời nói Khổng Lồ Ba Mắt, Hạ Bình không chỉ không có nổi giận, ngược lại còn nghĩ ra biện pháp rồi.

Khổng Lồ Ba Mắt và những yêu quái khác nghe nói như thế, đều tức xanh ruột rồi, thế nào cũng có loại thao tác này, chúng hoàn toàn không nghĩ tới, lỗ thủng như vậy đều bị tên nhân loại này đã tìm được.

Nếu như đám yêu quái kia thật sự tức giận đến giết tận cửa, chỉ sợ chúng không thể không ra tay đánh trả, dù sao cái mạng nhỏ của bọn nó cũng bị khống chế trong tay nhân loại vô sỉ này.

Hơn nữa làm như vậy, cũng coi như không phản bội Yêu tộc, chỉ là phòng ngự phản kích mà thôi.

“Không hổ là nhân loại gian trá, chuyện gì cũng bị hắn nghĩ ra.” khóe miệng của Quạ Đen Vận Rủi co giật, nhân loại gian trá quả nhiên danh bất hư truyền, tên nhân loại Hạ Bình này nói rõ cũng là điển hình a, không biết bao nhiêu yêu quái sẽ bị hắn gài bẫy.

Bất quá một đường đi tới phía Mộ Địa Thiên Yêu, yêu quái dọc đường đều bị dọa đến nhao nhao chạy thục mạng, căn bản không dám tới gần, cho nên Hạ Bình liền tìm được cơ hội xuất thủ chọc giận những yêu quái kia cũng không có.

Cho nên, vẫn luôn là bình an vô sự, chuyện gì cũng không có xảy ra.

Khổng Lồ Ba Mắt và những yêu quái khác cũng lập tức thở dài một hơi, may mắn đám Yêu tộc thiên kiêu kia không phải ngu xuẩn, biết rõ tiến lên đó là một con đường chết, rất nhanh chạy thục mạng, nếu không chúng thật đúng là phải ra tay, trợ trụ vi ngược rồi.

Hơn nữa Hạ Bình cũng phát hiện yêu quái trên đường đi và nhân loại đều hết sức thưa thớt, thường thường đi trên trăm cây số rồi cũng không có gặp được mấy người.

Quạ Đen Vận Rủi giải thích, đoán chừng đại bộ phận thiên kiêu khả năng đều tiến về mộ địa Thiên Yêu vân... Vân, và những bảo địa trọng yếu khác, những nơi bình thường chỉ là có số ít một vài thiên kiêu tìm tòi, cho nên nhân số rất thưa thớt cũng rất bình thường.

Có lẽ đi sau khi vào mộ địa Thiên Yêu, có thể phát hiện số lượng lớn Yêu tộc và nhân loại.

Thời gian thoáng chốc đã trôi qua bốn năm ngày rồi.

Bởi vì Hạ Bình dừng lại ở địa phương khoảng cách mộ địa Thiên Yêu thật sự là quá xa, ven đường nhìn thấy từng ngọn núi cao, còn có rất nhiều yêu ma cường hoành ngăn cản, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.

Cho nên, bọn hắn trọn vẹn hao tốn thời gian bốn năm ngày, mới rốt cục tới gần mộ địa Thiên Yêu.

Bất quá đúng theo như lời Quạ Đen Vận Rủi vậy, càng tới gần mộ địa Thiên Yêu, cũng gặp được càng nhiều cao thủ, nhân số cũng trở nên ngày càng nhiều, dường như có vô số cao thủ từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến.

“Nơi này chính là mộ địa Thiên Yêu sao?!”

Đến phía trước mộ địa Thiên Yêu, ánh mắt Hạ Bình lập loè, hắn phát hiện địa vực chỗ này không có một ngọn cỏ, bùn đất trên mặt đất đều là màu máu đấy, dường như bị lượng lớn máu tươi ăn mòn vậy, vạn năm qua đi cũng không có nhạt nhòa.

Thậm chí trên mặt đất cũng không có tồn tại bất kỳ cây cỏ, so với sa mạc còn hoang vu hơn, trong không khí tràn ngập hương vị máu tươi, quả thật cũng như là một chỗ tuyệt địa không có sinh mạng.

Xa xa, cũng thỉnh thoảng xuất hiện từng khối xương khô cực lớn, có như là một ngọn núi nhỏ vậy, nằm chỏng trơ trên mặt đất, dầm mưa dãi nắng, vô số tuế nguyệt đi qua cũng tạo thành núi Bạch Cốt.

Có hài cốt thật nhỏ, mai táng ở trên mặt đất, ở trên có dấu vết đao kiếm, ẩn ẩn tản mát ra khí tức tử vong đáng sợ.

Hài cốt như vậy rất nhiều, ngàn vạn, chồng chất như núi, cái gọi là núi thây biển máu nói chính là cảnh tượng như vậy.

Cũng không thể tưởng tượng, tại đây đã từng đã trải qua đại chiến kịch liệt cỡ nào.

Vèo vèo vèo!!!

Lúc này, ngoại trừ bọn người Hạ Bình ra, xa xa rất nhiều thiên tài Yêu tộc, còn có thiên tài Nhân tộc đều chạy đến rất nhanh, đi tới trước mặt mộ địa Thiên Yêu nơi này.

“Đại ca, chính là ở phía trước.” Quạ Đen Vận Rủi chỉ vào phía trước.

Chỉ thấy xa xa xuất hiện hai dãy sơn mạch cực lớn, hai dãy sơn mạch tách ra, lộ ra một cái khe hở, cũng đã tạo thành một cái cửa vào cực lớn, có thể cho người đi vào.

Vấn đề là, cái này môn hộ bị màu đen sương mù vây quanh, phảng phất Hỗn Độn bình thường lăn mình, căn bản thấy không rõ lắm môn hộ bên trong đến tột cùng là vật gì, tựa hồ ở trong chỗ sâu ẩn chứa lực lượng nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi, làm cho tim người ta đập nhanh không thôi.

Mà ở cửa mộ địa Thiên Yêu trước kia, cũng đã có rất nhiều thiên kiêu của Yêu tộc và thiên tài của nhân tộc tụ tập ở nơi này, bọn họ đều dừng lại, hết sức do dự, dường như không biết mình có nên đi vào hay không.