TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 447: Liên Quan Éo Gì Đến Ta

“Đáng ghét, đáng ghét a!”

Nhìn thấy chết đi nhiều đồn bọn như vậy, đại ca Truy Phong Tặc Khấu Cao lúc này cũng hết chịu nổi, sắc mặt hắn dữ tợn, mắt trợn lên giận dữ nhìn Hạ Bình nói: "Bố mày thật sự đã nhìn lầm, lại đưa tới đây một vị ôn thần như vậy a."

"Vậy mà dám giết nhiều đồng bọn của ta như vậy sao, ngươi phải chết, phải chết a"

Võ kỹ vương giả Quỷ Phong Đao Pháp!

Oanh một tiếng, Khấu Cao lập tức rút đao lớn trên người ra, nhắm về phía Hạ Bình mà bổ tới, toàn bộ chân nguyên trên người hắn đều tuôn ra hết, toàn bộ sơn trại đều đang rung động như có địa chấn.

Hắn hươ múa đao lớn trong tay, dường như muốn trở thành trung tâm của dòng lốc xoáy, vô số luồng không khí đều bị sức mạnh của hắn điều khiển, ngưng tụ ở trên mũi đao.

Thật nhanh chóng xung quanh người hắn không khí bị ngưng tụ thành từng viên từng viên đao khí nhỏ, không gì không thể xuyên thủng, trong hư không hiện lên bóng ảnh từng con ác quỷ gào khóc thảm thiết.

Người bên cạnh hắn có thể nhìn thấy trên người hắn bộc phát ra ngoài từng sợi khí tức màu đen, cực kỳ tà ác, kinh khủng, độc ác, một khi người thường nhiễm phải, ngay cả lực lượng tinh thần cũng sẽ bị ô nhiễm.

Trên mặt đất bị từ lưỡi đao gió cắt chém vỡ tan, xuất hiện vô số rạn nứt, đá vụng văng tung tóe, nhìn mặt đất lúc này rách ra giống như một tầng mạng nhện, hướng về bốn phía vang vọng tiếng răng rắc.

Hạ Bình tiến về phía trước, con mắt hắn lộ ra một tia sắc lạnh, vồ ra một chưởng!

Bất Động Như Lai Chưởng!

Một chưởng này của hắn, so với lúc còn là võ đồ không biết mạnh mẽ hơn biết bao nhiều lần, chân nguyên của hắn tụ tập thành một bàn tay to lớn màu hoàng kim, dường như được đúc mà thành, vô cùng dày nặng.

Trên bàn tay có lít nha lít nhít hoa văn tựa như lúc này cũng ngày một rõ ràng, mỗi hoa văn trên bàn tay, là một đạo phật đà ý chí cùng sức mạnh, lan ran từng đợt tiếng tụng niệm kinh văn.

Thậm chí xung quanh bàn tay vàng óng này, còn bốc lên từng trận lửa màu đỏ sậm, gột rửa mọi tà ác tựa như đan xen vào nhau, dường như là sức mạnh của phật và ma đan xen vào lẫn nhau, ẩn chứa sức mạnh không thể nào sánh kịp.

“Đáng chết, đây đến tột cùng là sức mạnh gì?”

Khấu Cao kinh hãi không ngớt, rõ ràng mình là cao thủ võ sư tầng bốn, đối phương cùng lắm chỉ mới là võ sư tầng hai mà thôi, bàn về cảnh giới võ đạo, bàn về sức mạnh lực lượng, lẽ ra mình phải mạnh hơn mới đúng.

Vậy mà một chưởng này đánh tới, ẩn chứa sức mạnh tinh thần vô biên vô cùng, từ trên cao nghiền ép mà xuống, làm cho tinh thần hắn sinh ra cảm giác kinh khủng.

Hắn cảm thấy kẻ địch đối diện mình không phải là con người

Mà là một vị chúa tể địa ngục, mang theo sức mạnh thẩm phán, đem hắn lưu đày đến địa ngục tầng thứ mười tám, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh.

Đùng!

Một chưởng này vừa đập xuống, trong nháy mắt nghiền ép vô số đạo đao khí, đem từng đạo đao gió này đều đập thành phấn vụn, vỡ ra thành từng mảnh, thậm chí ngay cả đao lớn trên tay của Khấu Cao cũng bị sức mạnh nghiền ép đập vỡ thành sắt vụn.

“A a a!!”

Khấu cao kêu lên một tiếng đau đớn thảm thiết, cả người hắn đều bị nguồn sức mạnh to lớn này đánh bay ra mấy chục mét, cả người đập lên trên một vách núi trước mặt.

Lúc này trên vách núi cũng hiện ra một dấu bàn tay rộng vài mét, hỏa diễm đốt cháy làm cho nham thạch bốn phía cũng bị nung chảy thành lượng lớn dịch thể dung nham.

Mà Khấu Cao lúc này bị đánh sâu vào trong vách núi trước mặt, dường như con ruồi, khóe miệng hắn cố nhịn không phun ra một ngụm máu lớn, lục phủ ngũ tạng đều gặp phải trọng thương, sức chiến đấu giảm hơn một nữa.

“Không thể nào.”

Những tên truy phong tặc còn lại đều sợ hãi không ngớt, bọn họ nghĩ rằng đại ca của chính mình ra tay, là có thể lập tức đập bẹp tên tiểu quỷ hung hăng này. Vậy mà không thể ngờ lại không chống được tiểu tử này một chiêu.

Chỉ vẻn vẹn một chưởng là đem đại ca của bọn họ đập như đập ruồi dán lên trên vách núi, nếu không phải cảnh giới võ sư có sức sống mạnh mẽ, xương cốt cứng rắn, sợ là đã sớm bị tiểu tử này đập chết.

Có thể nói là thực lực của tiểu tử này kinh khủng đến rối tinh rối mù

Những tên Truy Phong Tặc còn lại ở bốn phía đều cảnh nhận được khí thế mạnh mẽ của Hạ Bình, mỗi người đều sợ đến run cầm cập, khí như to lớn như vậy dường như là Thần Ma, bọn họ không có người nào là đối thủ của tiểu tử này.

Lúc này, một tên đầu trọc bò trên mặt đất hướng về phía Hạ Bình quỳ xuống khóc ròng ròng, không ngừng xin tha: "Vị anh hùng a, làm ơn tha cho chúng ta một đầu mạng cờ hó đi mà"

"Kỳ thật ra chúng ta cũng không muốn làm đạo tặc, chỉ vì cái thế đạo này làm quan bức dân phản a"

"Chứ thật ra chúng ta cũng là lương dân, an phận thủ thường, cẩn trọng từng bước, nhưng cũng vì một tên chủ khốn kiếp, mỗi ngày đều đánh ta, nhục mạ ta, coi ta như chó, ác ý cắt xén tiền lương ta, càng làm quá đáng hơn chính là hắn leo lên làm lão bà ta, tung hô với ta rằng vợ ta ngoại tình. Trong cơn nóng giận, một ngày mây đen gió lớn, ta liền làm thịt hai con chó này"

"Chính vì thế ta mới phải bất đắc dĩ chạy trốn, lạc vào kiếp đạo tặc đào vong, sở dĩ cướp đội buông ở chung quanh cũng chỉ là để kiếm ăn, chứ chúng ta thật ra là người tốt, người tốt a."

Nếu như ngươi tha chúng ta một mạng, chúng ta sẽ an phận thủ thường, không bao giờ làm chuyện xấu

Hắn không ngừng dập đầu, cái trán đều chảy ra đầy máu, cực kỳ thê thảm, hạ vọng Hạ Bình sẽ tha cho hắn một cái đầu mạng cờ hó.

Ầm!

Câu nói còn chưa kịp nói xong, Hạ Bình đã quơ ra một cái tát đánh tới, trong nháy mắt đã đem người đàn ông đầu trọc này đập thành bánh trán, lục phủ ngũ tạng đẹp bẹp thành mảnh vỡ.

Thậm chí là ngọn lửa màu đỏ sậm vây quanh thân thể của tên đàn ông đầu trọc, sau vài hơi thở, thi thể của hắn cũng bị thiêu thành tro tàn.

"Mọe nó, ngươi vẫn còn là con người sao?"

Một tên Truy Phong Tặc kêu to lên: "Chưa từng thấy có người thảm như hắn, ngày thường bị đánh, bị mắng, còn bị người ta cắm sừng, tức nước vỡ bờ, bất đặc dĩ làm cướp, vậy mà ngay cả một câu cuối cũng chưa nghe xong là đã đem một chưởng vỗ chết hắn. Ngươi có còn lương tâm hay không vậy hả?"

Những tên Truy Phong Tặc xung quanh đều tái xanh tái mét cả mặt, bọn họ vốn cho rằng tiểu tử này là học sinh, lương tâm vẫn còn chưa bị cờ hó ăn, chỉ cẩn kể ra sự tích thương tâm, may ra đối với bọ họ có chút lòng thông cảm, còn có thể giữ lại con đường sống.

Ít nhất trong lòng cũng sẽ do dự, điều này cũng sẽ tạo cho bọn họ cơ hội thoát thân.

Dù sao thì học sinh có chút tinh thần trọng nghĩa đều sẽ như vậy

Vậy mà tên tiểu tử này lại máu lạnh vô tình, đến câu cuối cùng cũng không nghe nói xong, liền một chưởng đập chết tên đầu trọc, gọn gàng dứt khoát, việc này so với đám Truy Phong Tặc bọn học còn máu lạnh vô hơn thế.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, cái dáng dấp ngốc nghếch kia ở thành Tây Hoang, tất cả đều là giả vờ ra, hành động như thế này có thể truy phong thành nam thần minh tinh màn bạc.

"Liên quan éo gì đến ta"

Hạ Bình cười nhìn tro tàn trên mặt đất nói: "Éo quan tâm ngươi có uất ức gì, có oan khuất gì, nhiệm vụ của ta là đến đây giết chết các ngươi, chỉ có như thế mà thôi"

"Nếu trong lòng có oan khuất, có uất ức, thì đến Diêm Vương mà kể lể, mà khóc lóc, đấy là công việc của hắn"

Tên đầu trọc Truy Phong Tặc này thân thế rất thê thảm, bị chết rất oan, nhưng những người đã bị hắn giết chết có oan hay không, có đáng được đồng tình hay không.

Đừng vì lấy cớ là chính mình xuất thân thể thảm, rồi làm việc gì đều đổ hết lên quá khứ, làm gì đều không chịu trách nhiệm, đùa gì thế hả, thế giới này làm gì có đạo lý như vậy.

Hắn cũng lười quản chuyện ai đúng ai sai, chỉ cần cản trở con đường của hắn, tất cả đều phải chết, chỉ có thế mà thôi.

“Tên khốn này!”

Truy Phong Tặc chung quanh đều hiểu được đạo lý của tiểu tử này, van xin vì nghĩa, căn bản là điều không thể, tên khốn này vốn là cùng một con đường, bọn người đạo tặc thì cưới của dân, cướp của thương đội, còn hắn thì cướp giết của đạo tặc, người nào cũng hung tàn đòi mạng, trên bản chất chính là một con hung thú.