Vèo!
Trên bầu trời một chiếc phi thuyền Quang Thần đang phi hành, hướng Tây Hoang thành bay đi, mà chủ nhân chiếc phi thuyền Quang Thần chính là Hạ Bình.
“Tây Hoang thành!”
Hạ Bình nhấn vào phía trên định vị, biểu hiện đây là thuộc hướng Tây Bắc của Viêm Hoàng Đại Học, cách mấy trăm ngàn cây số, là một tòa thành trì tọa lạc ở trên hoang mạc.
Tòa thành trì này do Chính Phủ Liên Bang khống chế, nhưng mà bởi vì đứng ở tận vùng hoang mạc tây bắc, nằm sát bên lãnh địa Yêu Tộc, khoảng cách cùng thành thị nhân loại quá xa, kết quả là tạo thành lực chưởng khống của Chính Phủ Liên Bang đối với tòa thành này cực yếu.
Mặc dù nằm ở khu vực hoang mạc, nhưng không có nghĩa là chỗ này không giàu có.
Ở chính giữa hoang mạc, ẩn chứa nhiều hoàng kim, kim cương vân vân các loại kim loại quý, cũng ẩn chứa Tinh Sa thạch, Viêm Hỏa Cương và các loại tài liệu kim loại khoáng mạch, những thứ này đều là tài liệu chế tạo vũ khí công nghệ cao.
Vì vậy điều này cũng tạo nên tòa Tây Hoang thành này giàu nứt đố đổ vách.
Địa phương giàu có, cách xa trung ương, cũng tạo thành cục diện cực kỳ hỗn loạn trong Tây Hoang thành, lâu ngày, cái thành phố này trở thành địa bàn của dân xã hội đen, có thể nói là vùng không ai quản lý.
Đây giống như là Hắc Nguyệt Thành khu Dương Châu ở Viêm Hoàng tinh cầu.
Nhưng mà Tây Hoang Thành rõ ràng so với Hắc Nguyệt Thành càng thêm hỗn loạn, tốt xấu lẫn lộn, võ giả mạnh mẽ đủ loại tầng tầng lớp lớp, thậm chí còn có khả năng có cường giả của Yêu Tộc qua lại.
Người không có thực lực lui tới địa phương này, kết quả cũng chỉ có một, đó là nhất định phải chết!
“Truy Phong tặc chính là trốn ở phụ cận Tây Hoang thành sao?” Hạ Bình nhìn tình báo Viêm Hoàng Đại Học phát tới, phía trên có miêu tả đủ loại tài liệu về Truy Phong tặc.
Lúc đầu những tên Truy Phong tặc này cũng không phải là giặc cướp, nhưng bởi vì bọn hắn phạm tội, bị Chính Phủ Liên Bang truy nã, bắt được chính là tử hình, kết quả là vào rừng làm giặc cướp, cướp bóc khắp nơi.
Loại chuyện này cũng rất bình thường.
Bản thân võ giả chính là nhân loại huyết khí phương cương, một lời không hợp sẽ ra tay đánh nhau, thực sự đến lúc tức giận, sẽ không khống chế được cảm xúc của mình, đem đối phương đánh chết, kết quả là phạm vào trọng tội.
Không ít võ giả không muốn bị chính phủ liên bang đuổi bắt, vì vậy liền lập tức trốn chết, vào rừng làm cướp làm giặc, ngược lại Vân Tiêu giới lớn như vậy, cho dù là tùy tiện núp ở một núi sâu rừng hoang, đều không người có thể tìm được bọn họ.
Cái này cũng tạo thành hoàn cảnh an ninh trật tự của Vân Tiêu giới hỗn loạn cùng bất an, dù cho thương đội xuất hành, đều phải mang theo hộ vệ, nếu không sẽ bị những giặc cướp cùng hung cực ác này công kích, giết chết.
Mà Truy Phong tặc chính là một nhóm giặc cướp thanh danh hiển hách trong những nhóm giặc cướp này, bị Chính Phủ Liên Bang hạ lệnh truy nã, treo giải thưởng số tiền cực cao, nhưng mà trước mắt Truy Phong tặc vẫn tiêu dao tự tại, ngược lại là cảnh sát tới đuổi giết bọn hắn đều chết hết, thậm chí còn bị treo đầu lâu ở trên vách núi, khiêu khích Liên Bang Chính Phủ.
Vì vậy Chính Phủ Liên Bang tức giận, đem nhiệm vụ ban hành đến Viêm Hoàng Đại Học, hy vọng học sinh tinh anh ra tay, đem những Truy Phong tặc cả gan làm loạn này chém chết toàn bộ, không chừa một mống.
“Truy Phong tặc, tới lui như gió, đi vô ảnh, lui vô tung, vì vậy không ít cảnh sát Liên Bang đều là tìm trong thời gian dài, mà cũng không cách nào khóa chặt hành tung của bọn họ.”
Hạ Bình nhìn phía trên tư liệu, ánh mắt lấp lóe: “Bọn họ cũng cực kỳ giảo hoạt, gặp phải cảnh sát Liên Bang thực lực cường đại liền sẽ trốn, biến mất một năm nửa năm, chờ hướng gió đổi chiều.”
“Nếu như gặp được cảnh sát Liên Bang thực lực nhỏ yếu, bọn họ sẽ bày bẫy rập, vây bắt sát hại, cảnh cáo.”
“Cho đến lúc này, không biết bao nhiêu cảnh sát Liên Bang, còn có thành viên thương hội, nữ nhân vô tội cùng trẻ nít, đều chết thảm trong tay Truy Phong tặc, gieo họa cực lớn.”
Nhưng những tên Truy Phong tặc này cho dù lại giảo hoạt, cảnh sát Liên Bang vẫn là lần theo dấu vết, xác nhận hang ổ những Truy Phong tặc này ngay tại phụ cận Tây Hoang thành.
Nhưng mà Tây Hoang thành thực sự là quá rộng lớn, chiếm diện tích đều không biết bao nhiêu cây số vuông, bốn phía đều là hoang sơn dã lĩnh, xa xa còn là sa mạc mịt mờ, thỉnh thoảng có yêu thú qua lại.
Điều này cũng khiến cho Chính Phủ Liên Bang khó khăn theo dõi, vẫn luôn không thể diệt trừ đám đạo tặc này, để cho bọn họ nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật rất nhiều năm, cũng càng khiến cho Truy Phong tặc càng thêm đắc ý.
“Xem ra muốn tìm Truy Phong tặc, thì nhất định phải để cho địa đầu xà của Tây Hoang thành ra tay, nếu như những địa đầu xà này cũng không biết Truy Phong tặc trốn ở nơi nào, vậy thì không ai có thể biết.”
Ánh mắt Hạ Bình lộ ra một tia sáng lạnh, chỉ cần để hắn biết được tung tích một tên TruyPhong tặc, như thế hắn có thể dựa vào Vạn Lý Truy Tung Thuật, tìm đến tận gốc, trực tiếp diệt sạch.
Hắn quyết định sau khi đi tới Tây Hoanh thành, sẽ để cho những địa đầu xà hỗ trợ, tìm tới tung tích Truy Phong tặc.
...
Mấy ngày sau, phi thuyền Quang Thần của Hạ Bình lập tức đã tới phi trường Tây Hoang thành.
Mặc dù Tây Hoang thành là một thành phố của dân xã hội đen, cực kỳ hỗn loạn, nhưng mà ngoài mặt vẫn rất có trật tự, trong thành phố, nhà chọc trời đều là từng tòa mọc lên như rừng.
Không ít xe hơi lơ lửng trên không bay tới bay lui, đủ loại cửa hàng đều vô cùng phồn hoa, tràn đầy sức sống, coi như là thành phố bình thường cũng không có sức sống như vậy.
Nhưng mà mặt ngoài như thế, nhưng người sinh sống ở nơi này, người người đều có vũ lực mạnh mẽ, cho dù là nữ nhân cũng người người hung thần ác sát, giống như thú dữ, trên mặt có vết dao chém, một tay cũng có thể nâng lên vật thể nặng 1 tấn.
Người sinh hoạt ở nơi này, ai cũng không dễ chọc.
Mà khi phi thuyền Quang Thần của Hạ Bình đáp xuống phi trường Tây Hoang thành, lập tức đưa tới không ít người chú ý.
“Chậc chậc, không thể nào, lại là phi thuyền hiệu Quang Thần? Đây không phải là phi thuyền tư nhân cực kỳ xa xỉ sao? Một chiếc phi thuyền như vậy giá trị mấy chục tỷ đồng liên bang là ít, không phải cường hào căn bản không mua nổi.”
“Đó là chuyện đương nhiên, vẻn vẹn là nhiên liệu để chiếc phi thuyền này vận hành, mỗi ngày phải tiêu tốn mấy chục ngàn đồng liên bang, phí bảo dưỡng mỗi tháng, đều là số tiền người bình thường cả đời đều không kiếm được.”
“Đến tột cùng là công tử ca từ đâu tới, lại đến Tây Hoang thành? Đây là muốn tìm cái chết sao?”
“Phỏng chừng là một ít công tử ca muốn tới đây tìm chút niềm vui, loại chuyện này tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có.”
“Hắc hắc, vậy thì phải để cho tên công tử ca này kiến thức một chút quy củ nơi đây mới được.”
Không ít người của Tây Hoang thành nghị luận ầm ĩ, nhìn chằm chằm phi thuyền Quang Thần từ hư không hạ xuống, ánh mắt lộ ra một tia sáng hung tàn, giống như hung thú muốn cắn người, cũng ẩn chứa một tia tham lam.
Đùng một cái, Hạ Bình từ phi thuyền đi ra.
Vèo vèo vèo! ! !
Lúc này, liền có một người hán tử mặc đồ tây, trên mặt có vết dao chém đi tới, vẻ mặt nịnh nọt, nói: “Vị thiếu gia này, không biết ngài tới Tây Hoang thành là muốn làm chuyện gì?”
“Không phải ta khoác lác, Hồ Tam ta ở Tây Hoang thành hai ba chục năm, có rất ít chuyện mà ta không biết.”
Hạ Bình hé mắt, nhìn phía xa dường như cũng có mấy chục hán tử muốn tới, nhưng mà thấy nam tử mặt sẹo này đến rồi, đều là từng người không dám đến gần, dường như đối với nam tử mặt sẹo này rất là kiêng kỵ.
“Có chút ý tứ.”
Hạ Bình nhíu mày, hắn cũng biết đây là đạo lý sinh tồn của những nhân vật tầng dưới chót này, chính là cung cấp tình báo của mình cho người mới đến, sau đó lấy được thù lao.
Mà hắn cũng vừa lúc cần có một người như thế.
“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi cũng biết Truy Phong tặc ở nơi nào chứ?” Hạ Bình cười híp mắt hỏi.