TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 420: Ông Trời Có Mắt

Tại một sơn động trong Vân Vụ sơn mạch, một đạo thân ảnh phá tan sơn động đi ra, nham thạch to lớn bốn phía đều bị đánh rách, tràn ngập khí tức kinh khủng như hung thú, chấn động núi rừng.

Người này chính là Hạ Bình.

Trải qua ba ngày ba đêm tu hành, hắn rốt cuộc hoàn toàn nắm giữ công pháp tầng thứ ba của Đinh Đầu Thất Tiến Công cùng Bắc Minh Hộ Thể Công, điều này cũng khiến cho thực lực của hắn gia tăng thật lớn.

Thậm chí hắn còn lấy được rất nhiều đan dược trên thân bọn người Nhiếp Chấn, cũng khiến hắn trực tiếp quán thông bốn cái kinh mạch, hiện tại đã quán thông ước chừng tám cái kinh mạch

Chỉ cần thông suốt bốn cái kinh mạch nữa, hắn liền đạt tới cảnh giới Võ Sư Nhất Trọng Thiên đỉnh phong!

Ầm!

Hạ Bình cách không đấm ra một quyền, hướng một tòa núi nhỏ xa xa đập tới, quyền kình chấn động, liền đem ngọn núi nhỏ này xuyên thủng trong nháy mắt, mạnh mẽ đánh ra một cái lỗ thủng to.

Hắn dùng lực giẫm một cái, bịch một tiếng, cả người lăng không nhảy lên, ước chừng nhảy tới độ cao hơn trăm mét, mặt đất lập tức xuất hiện ba bốn đạo vết rách kinh khủng, giống như động đất.

Những vết rách này kéo dài hai ba cây số, thậm chí một tòa núi nhỏ xa xa cũng sắp nứt ra.

Bây giờ Hạ Bình giơ tay nhấc chân đều có uy lực đem một con thú dữ đánh thành thịt nát, tùy tiện một quyền đều hơn trăm ngàn cân cự lực, có thể nói bản thân hắn chính là một con thú dữ.

Hơn nữa tinh thần lực cũng bao phủ đến một cây số, chu vi trong một cây số đều nằm trong cảm giác bằng tinh thần lực của hắn, bất kỳ gió thổi cỏ lay đều không bỏ sót.

Phỏng chừng coi như là Võ Sư Tam Trọng Thiên, bây giờ hắn cũng có thể địch nổi.

Bịch một cái, Hạ Bình rơi xuống trên mặt đất, đập ra một hố sâu đường kính mấy chục mét, người trong chu vi mấy dặm đều có thể nghe được âm thanh chấn động đáng sợ này.

“Ừm? Dường như có mùi linh dược.”

Mũi Hạ Bình ngửi ngửi, hắn cảm nhận được cách mấy dặm bên ngoài, hình như có một ít mùi vị linh dược truyền tới.

Mặc dù trong Vân Vụ sơn mạch, Sinh Mệnh Chi Thủy là thứ quý giá nhất, nhưng không có nghĩa là nơi này không có bảo vật gì khác có thể so sánh với Sinh Mệnh Chi Thủy, tỷ như một ít linh dược trân quý.

Nếu như có thể sử dụng thích hợp, giá trị những linh dược kia cũng không thấp hơn Sinh Mệnh Chi Thủy.

Bởi vì như vậy, cho dù rất nhiều học sinh biết rằng không cách nào lấy được Sinh Mệnh Chi Thủy, cũng hy vọng ở trong Vân Vụ sơn mạch tìm tới đủ loại bảo bối khác, dù sao đây chính là cơ hội khó được.

Địa phương có thể tùy ý hái linh dược như thế này cũng không nhiều, phàm là loại linh địa này, không phải bị hung thú chiếm cứ, cũng là lãnh địa của đại năng giả, võ giả bình thường căn bản không có cơ hội tìm được.

Vèo!

Thân hình Hạ Bình lóe lên, thi triển Côn Bằng Bộ, điều khiển luồng không khí, nhanh chóng bay lượn, qua thời gian mấy hơi thở, hắn liền tới một chỗ hồ nước, chỉ thấy ở men hồ nước này sinh trưởng một đóa hoa sen màu bạc.

Đóa hoa sen này chập chờn trong nước, tỏa ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, trong không khí cũng tràn ngập mùi thuốc mê người, khiến cho người rục rịch, thấy thế nào đây cũng là một loại linh dược trân quý.

Vèo vèo vèo! ! !

Cùng lúc đó, xa xa cũng có mấy chục học sinh chạy tới, bọn họ dường như cũng bị hấp dẫn bởi cỗ mùi thơm này, tốc độ cực nhanh, nhao nhao chạy tới hồ nước này.

“Ha ha, linh dược tỏa hương, có bảo quang hiện lên, chỗ này quả nhiên có linh dược.”

“Quá tốt, ông trời của ta ơi, nếu như ta không đoán sai, đây hẳn là Nguyệt Tâm Liên trăm năm! Chúng ta phát tài!”

“Nghe nói loại linh dược này nương theo âm khí trong thiên địa mà sinh ra, hấp thu tinh hoa ánh trăng, sinh trưởng trăm năm mới có thể hoàn toàn thanh tình, dược lực cực kỳ mạnh mẽ, hiếm có trên thế gian.”

“Một đóa Nguyệt Tâm Liên trăm năm này, mặc dù so với Sinh Mệnh Chi Thủy kém một chút, nhưng cũng coi là bảo vật trân quý, chúng ta khổ cực trong Vân Vụ sơn mạch lâu như vậy, rốt cuộc cũng tìm được bảo.”

Rất nhiều học sinh đều nghị luận ầm ĩ, sắc mặt hết sức hưng phấn, ánh mắt nóng bỏng nhìn Nguyệt Tâm Liên men hồ, lúc này đã có người muốn động thủ, hái đóa Nguyệt Tâm Liên này.

“Tô học muội, ta thấy đóa Nguyệt Tâm Liên này rất thích hợp với ngươi, không bằng ta hái xuống, đưa tặng cho ngươi đi.” Người nói chuyện là Mục Hạo Nhiên, hắn lộ ra một bộ dáng hào phóng.

Nhưng mà người sáng suốt đều nhìn ra được, tiểu tử này đang muốn theo đuổi Tô Cơ.

Chẳng qua cũng không chỉ riêng Mục Hạo Nhiên, một đám nam tử bên cạnh đều nhìn Tô Cơ với ánh mắt nóng bỏng, bởi vì mị lực của Tô Cô thực sự là quá mức rung động lòng người, mặc váy đầm màu trắng, vóc người lả lướt thướt tha, một đôi mắt to giống như biết nói chuyện, trên người tản mát ra khí tức không nhiễm khói bụi trần gian, giống như tiên tử.

Phỏng chừng cũng không có mấy người có thể đứng vững trước mị lực của nàng.

Thậm chí lúc này nàng đã tấn thăng đến cảnh giới Võ Giả Cửu Trọng Thiên, huyết mạch trên người dường như đã được khai phá một bước lớn, đã có một tia sức hút hại nước hại dân hình thức ban đầu.

Một khi nàng tấn thăng đến cảnh giới Võ Sư, kích hoạt huyết mạch Yêu Hồ, vậy thị thật sự là nghiêng nước nghiêng thành, tùy tiện chỉ một đầu ngón tay cũng có thể mê đảo một đám ngưới, không phân biệt già trẻ gái trai.

“Mục học trưởng, như vậy không tốt lắm đâu, Nguyệt Tâm Liên là bảo vật mọi người cùng nhau phát hiện, theo lý thì nên cùng nhau chia đều.” Con ngươi Tô Cơ chuyển động, lộ ra một tia giảo hoạt.

Trong không khí dường như cũng xuất hiện một tia gợn sóng không muốn người biết, quét ngang bốn phương tám hướng, ẩn chứa lực lượng kỳ dị, thẩm thấu vào tâm linh học sinh ở đây, căn bản không có cách nào phát hiện.

“Không, không, không, Nguyệt Tâm Liên trăm năm này ngoài Tô học muội ra, ai cũng không có tư cách nắm giữ, có cái gọi là bảo đao tặng anh hùng, phấn hồng đưa giai nhân, mọi người nói có đúng hay không a?”

Mục Hạo Nhiên thốt lên, lấp tức bị mê hoặc tới thất điên bát đảo.

“Đúng đúng đúng.”

“Nguyệt Tâm Liên trăm năm là của Tô Học muội, ai dám cướp với nàng, ta liền liều mạng với hắn.”

“Bảo vật gì đó chúng ta còn rất nhiều, Nguyệt Tâm Liên trăm năm lại tính là gì.”

“Đừng khách khí với ta, lại khách khí như vậy, ta không bỏ qua cho muội đâu.”

Sắc mặt một đám học sinh đều đỏ bừng lên, thật giống như cắn thuốc lắc, gào khóc kêu to, thật là hận không thể lập tức vì Tô Cơ xuống núi đao biển lửa.

“Tô sư muội, đừng nóng, ta đem Nguyệt Tâm Liên trăm năm hái tới cho muội.” Mấy học sinh kêu ầm lên, bọn họ lập tức hành động, nói xong liền đi về phía hồ.

Nhưng mà Hạ Bình lại đứng dậy, ngăn trở trước mặt những học sinh này.

“Ồ? Nơi này còn có người?”

Lúc này, đám học sinh kia mới chú ý tới dường như còn có người đã sớm đi đến chỗ này, lập tức khiếp sợ.

“Không thế nào, đây không phải Hạ Bình sao? Làm sao hắn lại tới đây chứ?” Có người lập tức liền nhận ra người xuất hiện trước mắt này chính là đại danh đỉnh đỉnh Hạ Bình.

Dù sao người này chính là nhân vật nổi danh trong Viêm Hoàng Đại Học, hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra.

“Đậu đen rau muống, tên gieo họa Hạ Bình sao lại tới nơi này?”

“Sau khi đi vào Vân Vụ sơn mạch, tên này liền biến mất, chuyện gì cũng không làm ra, ta còn tưởng rằng hắn đã chết đây.”

“Làm sao mà chết được? Người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm a, người này làm sao có thể tùy tiện chết chứ.”

“Không chết là tốt nhất, cũng là lúc chúng ta báo thù.”

“Ở bên ngoài, chúng ta đều là Võ Giả Cửu Trọng Thiên, bây giờ người người đều đạt tới cảnh giới Võ Sư, thực lực mạnh mẽ hơn không chỉ gấp mười lần, lẩn này nhất định phải đánh tên này ị ra cứt!”

“Ông trời có mắt a, để cho chúng ta gặp được tên gieo họa đáng chết Hạ Bình này, đây là để chúng ta báo thù a, đây không phải báo ứng thì là cái gì, trời cũng không tha cho hắn.”

Đám người Mục Hạo Nhiên nhìn thấy Hạ Bình xuất hiện, người người đều trở nên nóng máu, ngay cả mị lực của Tô Cơ đều không chú ý đến nữa, bọn họ cắn răng nghiến lợi nhìn Hạ Bình, hận không thể xé hắn thành mảnh nhỏ.

Vẻ mặt Tô Cơ cũng phẫn hận, cắn răng nghiến lợi, giận vô cùng, đây là thất bại trong gang tấc a, nếu tiếp tục như thế, đóa Nguyệt Tâm Liên trăm năm kia sẽ là của mình, bây giờ lại bị cắt đứt.

Còn muốn dụ dỗ đám ngu đần này, sợ rằng cũng không biết phải tốn thêm bao nhiêu thời gian.