TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 414: Nanh Sói Quyền!

Lại qua một ngày, Hạ Bình liên tục hành tẩu, chạy hướng về phía bên ngoài khu vực trung ương, đi tới một mảnh đồng bằng, xem chừng không mất bao lâu liền có thể rời khỏi khu vực trung ương.

Hưu!

Ngay vào lúc này, từ xa xa một cây giáo bắn tới, tốc độ cực nhanh, xé rách không khí, mang theo uy thế vô cùng kinh khủng bắn về phía thân thể Hạ Bình.

“Ừm?” Hạ Bình lập tức cảm nhận được uy hiếp của cây giáo này, lông tơ của hắn dựng lên, thân hình vừa lóe, nhanh chóng giống như tia chớp tránh sang một bên.

Bịch một tiếng, cây giáo này hung hăng nện xuống mặt đất trước mặt Hạ Bình, lập tức chấn ra một cái hố sâu đường kính năm mét, xuất hiện từng đạo vết rách đáng sợ.

Mà phần đuôi cây giáo cắm trên mặt đất vẫn còn rung động vù vù.

“Thật đúng là bám dai như đỉa.”

Hạ Bình ngừng lại, hé mắt nhìn, cảm thụ được trước mặt có mười mấy bóng người nhanh chóng đuổi tới, từng người bọn họ xuất hiện trước mặt hắn, thoáng cái liền chặn ngang đường đi.

Mà người cầm đầu bất ngờ chính là Nhiếp Chấn, còn lại mười ba người là tiểu đệ của hắn, người người đều có thực lực cảnh giới Võ Sư Nhất Trọng Thiên, bọn họ đều dùng ánh mắt hung thần ác sát nhìn Hạ Bình.

“Võ Vô Địch, cuối cùng cũng đuổi kịp ngươi, đừng cho là mình có thể chạy trốn.”

“Lập tức giao ra Sinh Mệnh Chi Thủy, nếu không hôm nay ngươi khó mà thoát chết.”

“Thức thời lập tức quỳ xuống đất đầu hàng, nếu như buộc chúng ta động thủ, kết quả của ngươi sẽ rất thảm.”

“Có chúng ta ở đây, ngươi không trốn được đâu.”

“Ngươi dám giết nhiều người trong Vân Vụ sơn mạch như vậy, đây là trọng tội, còn không mau bó tay chịu trói.”

Bọn học sinh này nhìn chằm chằm Hạ Bình, trên người tản mát ra sát khí đáng sợ giống như bầy sói, cặp mắt đỏ ngầu, bọn họ không chút khách khí nói ra mục đích của mình.

“Chỉ bằng đám người các ngươi, cũng dám làm càn trước mặt ta sao? !”

Hạ Bình nhàn nhạt nhìn đám người này: “Những ngày qua cũng không thiếu những người không biết trời cao đất rộng như các ngươi, nhưng mà kết quả của bọn hắn thế nào, hẳn các ngươi cũng đã rõ.”

“Muốn động thủ với ta, các ngươi hẳn là nên cân nhắc một chút thực lực của mình.”

Hắn siết chặt quả đấm, những ngày qua có vô số con ruồi chen chúc tới, cố gắng cướp đoạt Sinh Mệnh Chi Thủy trên người hắn, nhưng mà đều không ngoại lệ, toàn bộ bọn họ đều bị đánh lui, hoặc là bị chém chết.

Sắc mặt một đám học sinh liền thay đổi, bọn họ cũng nghe qua vô số chiến tích của Võ Vô Địch những ngày này, cực kỳ hung hãn, không biết bao nhiêu người đã chết trong tay hắn, dù là cường giả cảnh giới Võ Sư cũng là như vậy.

Chiến tích của đối phương, đó là từ một đống xương trắng xây thành, tuyệt đối không thể khinh thường.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là thiên chi kiêu tử, thiên phú kinh người, vẻn vẹn chỉ là dựa vào những thứ này, căn bản không cách nào dọa lui bọn họ, dù sao lực hấp dẫn của Sinh Mệnh Chi Thủy quá mức cường đại.

“Cân nhắc thực lực của mình ư?”

Nhiếp Chấn dường như nghe được chuyện cười lớn gì đó: “Ngươi cho rằng giết chết mấy con kiến hôi, có nghĩa là thực lực của mình vô địch thiên hạ, không người nào có thể chống đỡ sao?”

“Nhiếp Chấn ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay.”

Sắc mặt hắn kiêu căng, cho dù nghe nói đến chiến tích của Hạ Bình, nhưng hắn vẫn vô cùng tự tin, cho rằng thực lực của mình ngự trị phía trên vô số cường giả, đây cũng là bá khí của người mang huyết mạch Vương Giả.

Hạ Bình đứng chắp tay, không quan tâm chút nào, nhàn nhạt nói: “Đừng khoác lác bản lãnh của chính mình là thiên hạ đệ nhất, nếu thật động thủ, Nhiếp Chấn ngươi chẳng qua cũng là hàng lởm thôi, ba quyền hai cước liền có thể đánh bại.”

“Hỗn xược, nói ai là hàng lởm, ngươi có biết đang nói chuyện cùng người nào hay không, biết một chút quy củ không?” Một tên tiểu đệ bên cạnh gầm lên, lập tức hét lớn, trợn mắt giận dữ nhìn Hạ Bình, trung thành hộ chủ.

“Ba quyền hai cước liền có thể đánh bại? Quá cuồng vọng, lại dám mạo phạm uy nghiêm của Nhiếp đại ca, lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu không cho dù chạy trốn đến chân trời góc biển, đều không người nào có thể cứu được ngươi.”

Một học sinh mắt tam giác tức giận mắng to.

“Cũng không biết cha mẹ tiểu tử này rốt cuộc là dạy dỗ hắn ra sao, quá không biết điều, ngươi đã không hiểu cái gì gọi là lễ phép, ta sẽ tới dạy cho ngươi.” Trong nháy mắt, Một học sinh tóc húi cua khác ra tay, quất tới một tát hướng về mặt Hạ Bình, cực kỳ tàn nhẫn.

“Om sòm!”

Ánh mắt Hạ Bình lộ ra một tia sáng lạnh, bước lên trước một bước, nhanh chóng như tia chớp, trong nháy mắt liền vượt qua trăm mét, vỗ ra một chưởng, không khí chấn động, chân nguyên ngưng tụ thành thực chất.

Bịch một tiếng, gương mặt tên học sinh tóc húi cua kia liền bị rắn rắn chắc chắc ăn một cái tát, phát ra một tiếng kêu thảm, cả người hắn liền bay ra ngoài, xoay tròn vài vòng trên không trung, ngay cả răng đều bị đánh bay mấy viên.

Sau khi cả người hắn đập trên mặt đất, lại là không thể phát ra bất kỳ lời nào, miệng đều sùi bọt mép, mắt láo liên, ngã trên mặt đất không ngừng co giật, giống như người bệnh cùi.

“Ngươi!” Con ngươi tất cả mọi người co rúc lại, bọn họ cũng là lần đầu tiên cảm nhận được uy thế khi Hạ Bình xuất thủ, đúng là người có tên cây có bóng, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.

Hạ Bình liếc một cái: “Tiếp tục kêu gào xem, xem ta có lấy mạng chó của các ngươi hay không?”

Khốn khiếp!

Một đám người đều phát điên, phổi tức muốn nổ, vừa tức vừa hận, bọn họ cũng nghe được ý tứ châm chọc của Hạ Bình, rõ ràng là đang mắng bọn hắn là chó, là chân chó của Nhiệp Chấn.

“Quá láo xược!” Một tiếng gầm vang lên.

Ầm!

Vừa dứt lời, ánh mắt Nhiếp Chấn lộ ra một tia sáng lạnh, bỗng ra tay, đấm tới một quyền, chung quanh cánh tay hắn liên tiếp phát ra tiếng không khí bạo nổ, kình khí kinh khủng bùng phát, đánh về phía xa hơn trăm mét.

Uy lực một quyền này cực kỳ khủng bố, giống như Lang Vương gào thét, khí kình gần như ngưng tụ thành thực chất, quả đấm như ấn, ngay cả đại địa đều trong chớp mắt rung động.

Hạ Bình cũng ra tay trong nháy mắt, chém tới một kiếm, kiếm khí ngưng hình, bất khả chiến bại.

Oanh ~~

Quyền kình cùng kiếm khí va vào nhau, không khí chấn động trăm ngàn lần, lúc này mặt đất liền bị chấn ra môt cái hố sâu to lớn, bùn đất văng tung tóe, cỏ dại bốn phía đều hóa thành phấn vụn.

Rất nhiều học sinh đều rung động, mặc dù bọn họ cũng nghe qua chiến tích những ngày này của Hạ Bình, nhưng mà đến khi thấy đối phương chân chính động thủ, bọn họ mới biết được chỗ đáng sợ của tên Võ Vô Địch này, tuyệt không phải hạng người tầm thường.

“Nanh Sói quyền!”

Nhiếp Chấn nổi giận quát lớn, liên tục ra quyền, giữa không trung xuất hiện từng cái quyền ấn, giữa hư không có Lang Vương gào thét, quyền kình sắc bén giống như răng sói, xuyên thấu hết thảy.

Chỉ qua mấy giây thôi mà hắn liền đánh ra mấy trăm quyền, đây quả thực giống như trên trăm đầu sói đói xuất hiện, đem hết toàn lực tấn công Hạ Bình, phải đem hắn hoàn toàn cắn chết.

Tứ Quý kiếm pháp Thức thứ ba —— Gió Thu Xào Xạc!

Hạ Bình cũng không cam chịu yếu thế, thi triển ra thức thứ ba của Tứ Quý Kiếm Pháp, trong nháy mắt này, vung ra một kiếm.

Ngay trong chớp mắt, dường như toàn bộ đồng bằng đều tràn ngập khí tức gió thu, tràn đầy khí tức xơ xác tiêu điều, nhiệt độ phủ xuống lạnh giá tới mức tận cùng, giống như loại khí tức này khiến cho vạn vật khô héo, cướp đoạt tánh mạng của vô số sinh linh.

Một kiếm chém ra, cỏ dại trên thảo nguyên đều nhanh chóng khô héo, vô số kiếm khí cô quạnh chém tới, mang theo hơi thở tử vong, đánh về phía Nhiếp Chấn.

Đoàng đoàng đoàng! ! !

Chỉ trong nháy mắt, quyền kình cùng kiếm khí va chạm trăm ngàn lần, giống như mãnh thú trong rừng rậm tranh phong, đây là đang liều mạng tranh đấu, trên mặt đất cũng chấn ra từng cái hố sâu to lớn, xuất hiện từng đạo vết rách kéo dài mấy cây số, giống như động đất.