Đây cũng không phải là nàng đang nói láo, bởi vì ở trong chúng Đa Chủng Tộc Hải Tộc, cũng có một vài Ngư Yêu đặc biệt sinh trưởng cực nhanh, thời gian một năm lập tức đến kỳ thành thục, hoàn thành trưởng thành triệt để.
Mà ở trong Vũ Trụ mênh mông, chủng tộc so với chủng loại Hải Tộc nhiều vô số lần, xuất hiện chủng tộc như vậy thì có cái gì kỳ quái.
Ba người Giang Nhã Như, Tô Cơ cùng Sở Dung cũng là hoài nghi nhìn lấy Hạ Bình, bởi vì tên bại hoại này ưa thích trêu hoa ghẹo nguyệt là nổi danh, dù cho những đứa bé này không phải giồng giống của hắn, cũng có thể là Đệ Đệ Muội Muội cái gì của nhữ cô nương ngoài hành tinh hắn trêu chọc đó.
“Thổ Dân ca ca, mấy vị này đại tỷ tỷ là ai?”
Vẻ mặt Tiểu la lỵ Diệp Giai Giai vô cùng nghi hoặc nhìn lấy bọn người Ngư Thất Thất, nàng chính là lần đầu tiên gặp được các nàng.
“Đều là tiểu thiếp của ta, hiện giờ mang ra ngoài thấy chút việc đời.”
Hạ Bình dửng dưng nói ra.
Tiểu thiếp cái giề? !
Bốn người Giang Nhã Như, Sở Dung, Ngư Thất Thất cùng Tô Cơ đều nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đẹp đều phun lửa, đơn giản là hận không thể bắt tên gia hỏa này nướng đến ăn toàn bộ, còn thêm tí gia vị lên.
“Chào đại tẩu.”
Một đám trẻ em hết sức có lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Phạch một cái, khuôn mặt của bốn người Giang Nhã Như lập tức bắt đầu đỏ lên, thật giống như cà chua vậy.
“Không tệ.”
Hạ Bình rất là hài lòng, trẻ nhỏ dễ dạy a.
Nơi xa, một đám người Viễn Đông thành nghiến răng nghiến lợi, phẫn uất không thôi, trong lòng tràn ngập lửa giận.
“Đáng giận, tên lừa đảo đáng chết này đi ra lăn lộn còn mang vợ con, mà lại một lần con mang theo bốn người, thật quá phận.” Một người cắn răng, ghen ghét không thôi, hận không thể thay vào đó.
“Hiện giờ người ta có tiền, gia tài vài tỷ, mang bốn người tính là gì, bốn trăm người cũng là chuyện hết sức bình thường. Nếu như ta có tiền, khẳng định hàng đêm sanh tiêu, sống mơ mơ màng màng.”
Có người nói chuyện chua chua, ước ao ghen tị.
“Còn bốn trăm người, bốn người một đêm cũng đã ép khô hắn, cho tới bây giờ chỉ có trâu cày chết, không có cày hư ruộng, sớm muộn tên này cũng sẽ thoát dương mà chết, chết ở trên bụng những cô gái này.” Có người hung hăng nguyền rủa, hy vọng Hạ Bình sớm ngày mất đi hùng phong của đàn ông, nhìn thấy mỹ nữ cởi quần áo không không lên, như vậy tâm lý của bọn họ may ra mới được thăng bằng.
“Đánh rắm, tên này gia tài vài tỷ còn không phải dựa vào lừa gạt, không có tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta, làm sao hắn có tiêu sái như hôm nay thế này.”
“Ngẫm lại lập lức lại cảm thấy biệt khuất, tên này cầm tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta cả ngày vui chơi giải trí, lại ở biệt thự, lại bao dưỡng rau xanh và nữ minh tinh, lợi ích gì cũng bị hắn bắt lấy, ông trời già thật sự là không có mắt a.”
“Đúng a, ông trời già thế nào lại không đánh xuống một đạo sấm sét đánh chết hắn đây.”
Tất cả mọi người đều vô cùng biệt khuất, nhìn thấy Hạ Bình trôi qua càng là dễ chịu, bọn họ lại càng không thoải mái, bởi vì tên hỗn đản này hạnh phúc chính là xây dựng ở phía trên thống khổ của bọn họ.
“Đúng, lần này Ly Hỏa Đoán Tạo Thuật xuất thế, tiểu tử này có thể cũng bị hấp dẫn lựa chọn ra khỏi thành tranh đoạt hay không?” Bỗng nhiên ở trong lúc này, có người đưa ra một cái ý nghĩ như vậy.
“Hắn làm sao dám ra ngoài, không biết bao nhiêu người Viễn Đông thành muốn giết chết hắn sao?”
“Nói không sai, hắn chỉ dám co đầu rút cổ ở trong Viễn Đông thành, cơ bản không có khả năng ra ngoài.”
“Một khi ra ngoài, tiểu tử này lập tức sẽ bị quần chúng phẫn nộ chặt thành mười mảnh tám mảnh, dù cho nơi này là thế giới giả tưởng hắn cũng không chết thật, nhưng mà cũng đầy đủ cho hắn dễ chịu.”
“Hừ, ngược lại thật ra ta muốn xem thử bộ dáng hắn rời đi Viễn Đông thành, khi đó lập tức có trò vui xem.”
Không ít người liên tục cười lạnh, ngược lại bọn họ là chờ mong Hạ Bình rời đi Viễn Đông thành, không có hạn chế Khu An Toàn, tiểu tử này chết cũng không biết chết như thế nào.
. . .
“Đúng, đừng có lại gọi ta Thổ Dân, ta có tên tuổi đàng hoàng, gọi là Võ Vô Địch.”
Một phương diện khác, Hạ Bình giáo dục bọn này trẻ con này.
“Vân, Võ ca ca.”
Một đám trẻ con vỗ ngực một cái, hết sức nhu thuận, biết nghe lời phải.
“Võ ca ca.”
Tiểu la lỵ Diệp Giai Giai lập tức nói: “Ngươi chừng nào thì mang bọn ta qua đánh sơn tặc chia ruộng đất đoạt tiền a, chúng ta cũng chờ thời gian rất lâu.” Nàng lộ ra đôi mắt to ngập nước nhìn lấy Hạ Bình.
Những đứa trẻ khác cũng là tỏ ra vẻ mặt hưng phấn, bọn họ nỗ lực tấn thăng đến Tử Phủ Cảnh như thế, chính là muốn cùng Hạ Bình đi đánh sơn trại cướp sơn tặc chia tài sản.
Lần trước bọn họ liên thủ với Hạ Bình, diệt đi đám sơn tặc kia, chính là như thế làm cho bọn hắn dư vị thật lâu.
“Đánh sơn tặc cái gì, các ngươi không cần lên khóa sao?”
Hạ Bình thuận miệng nói.